Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Sự Giải Thoát Của Lâm van

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Sau đó, tôi dùng chiếc SIM cũ sắp vứt để soạn một tin nhắn thật dài gửi cho cha mẹ.

【Cha mẹ, cảm ơn hai người đã sinh thành và nuôi nấng con suốt hai mươi tám năm qua. Dù phần lớn trong quãng thời gian ấy, con nhận về nhiều tổn thương hơn yêu thương, nhưng con vẫn hiểu — nếu không có cha mẹ, cũng sẽ không có con của ngày hôm nay.】

【Khoản năm mươi vạn con vừa chuyển chính là phần trách nhiệm cuối cùng con hoàn thành với tư cách một người con. Từng đó đủ để cha mẹ an ổn tuổi già nơi thành phố nhỏ, không phải lo toan miếng cơm manh áo.】

【Con hiểu, ân tình phải báo, nhưng đời người mỗi người đều có hướng đi riêng. Cách sống và giá trị của chúng ta khác biệt, miễn cưỡng chỉ khiến cả ba bên đều khổ.】

【Từ nay về sau, cha mẹ sống cuộc đời của mình, còn con sẽ bắt đầu lại từ đầu. Xin đừng tìm con nữa. Con muốn sống cho chính mình.】

Tôi đọc lại tin nhắn ấy nhiều lần, xác nhận không sai một chữ, rồi mới bấm “gửi.”

Khi thông báo “đã gửi thành công” hiện lên, nước mắt tôi rơi xuống — không phải vì buồn, mà là vì giải thoát.
Một nghi thức chia tay.
Tôi đang từ biệt chính phiên bản yếu đuối của mình — cô gái từng luôn cúi đầu chịu đựng, luôn hy vọng vào thứ tình thân méo mó, để rồi chỉ nhận lại vết thương chằng chịt.

Khóc xong, tôi tháo SIM ra, bẻ đôi, ném vào thùng rác bên đường.
Ngồi bên khung cửa sổ, nhìn dòng người hối hả và ánh nắng chiếu qua lớp kính, tôi bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường.

Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận rõ ràng — mình đang sống thật sự.
Một tương lai không còn gánh nặng, không còn bị trói buộc, chỉ còn tự do và vô hạn khả năng.

Ở nơi cách tôi hàng ngàn cây số, cha mẹ tôi nhận được tin nhắn và thông báo chuyển khoản.
Hai người ngồi giữa căn nhà trống, ôm đầu khóc nức nở.
Nhưng giữa tiếng khóc ấy, ngoài nỗi buồn mất con, còn ẩn chứa sự hoảng loạn — bởi “nguồn tiền” họ dựa vào bấy lâu đã biến mất.

Họ gọi liên tục, nhưng tổng đài chỉ trả lời:
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không tồn tại.”
Khi thử nhắn WeChat, họ phát hiện mình đã bị chặn.
Chính lúc ấy, họ mới hiểu —
Tôi, Lâm Vãn, đã thật sự biến mất khỏi thế giới của họ.

Còn tôi, ở thành phố mới, dùng số tiền bán xe và khoản tiết kiệm ít ỏi để mua một căn hộ nhỏ nhìn ra sông.
Ngày ký hợp đồng, đứng trước cửa sổ, nhìn dòng nước lặng trôi, tôi khẽ mỉm cười — nụ cười thanh thản nhất trong đời.
Cuối cùng, tôi đã có một nơi thuộc về riêng mình.

10.

Thời gian quả đúng là liều thuốc chữa lành kỳ diệu.
Một năm sau, tôi đã ổn định cuộc sống nơi đất mới.

Dựa vào năng lực và kinh nghiệm tích lũy trước kia, tôi được thăng lên vị trí trưởng phòng trong một công ty tài chính.
Thu nhập không cao bằng trước, nhưng đủ sống, công việc nhẹ nhàng, tan làm đúng giờ.
Tôi mua một chiếc xe nhỏ màu trắng, không sang trọng, nhưng vừa vặn cho cuộc sống của mình.

Ngày thường, tôi làm việc, cuối tuần leo núi, dã ngoại, đi xem triển lãm cùng nhóm bạn mới.
Tôi đăng ký học nhiếp ảnh, tập ghi lại những khoảnh khắc bình yên trong cuộc sống.
Căn hộ nhỏ được tôi chăm chút cẩn thận: ban công trồng đầy hoa, mỗi sáng đều ngập nắng và mùi trà mới pha.

Tôi tưởng mình đã quên hết mọi thứ ở quê cũ.

Cho đến một ngày, một người chị họ xa gửi lời mời kết bạn trên WeChat.
Sau vài câu xã giao, chị không giấu nổi sự háo hức kể đủ chuyện về gia đình tôi — như thể đó chỉ là một câu chuyện đáng buồn cười.

Từ những mảnh vụn trong lời kể ấy, tôi ghép lại được bức tranh toàn cảnh:
Không còn khoản tiền tôi gửi đều đặn, cha mẹ nhanh chóng rơi vào cảnh túng quẫn.
Mẹ tôi vì chuyện tiền bạc mà ngày nào cũng cãi nhau với cha, còn cha chỉ biết hút thuốc và thở dài.
Họ không dám tiêu pha, phải lựa hàng giảm giá trong siêu thị.

Gia đình dì tôi cũng cắt đứt liên lạc — mâu thuẫn vì chuyện bán nhà, nay gặp nhau ngoài đường cũng lặng lẽ quay đi.
Còn Vương Hạo, không bằng cấp, không việc làm ổn định, cuối cùng phải làm công nhân bốc vác ở công trường, cả đời không ngẩng đầu nổi.

Chị họ kết lại:
“Giờ họ sống khổ lắm, Vãn Vãn à. Giá như hồi đó đừng làm quá, thì đâu đến nỗi này.”

Tôi nhìn màn hình điện thoại, chỉ nhắn lại một từ: “Qua rồi.”

Rồi tắt máy, bước ra ban công.
Gió chiều mang theo hương hoa nguyệt quý, phía xa lũ trẻ đang thả diều, người già thong thả tản bộ.
Từ bờ sông vọng lại tiếng còi tàu dài, tan vào ánh hoàng hôn rực rỡ.

Mọi thứ đều yên bình, ấm áp —
Giống như chính cuộc đời tôi bây giờ.

(Hết Chương 9)


Bình luận

Loading...