Sự Giải Thoát Của Lâm van
Chương 10
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Khi tôi tưởng rằng mọi chuyện đã khép lại hoàn toàn, một cuộc gọi từ số lạ lại phá vỡ sự yên ả.
Tối ấy, tôi đang ở văn phòng, hoàn thiện báo cáo quý cho công ty.
Thấy cuộc gọi đến từ thành phố quê, tôi do dự giây lát, rồi vẫn nhấc máy.
Đầu dây kia im lặng thật lâu, chỉ nghe thấy hơi thở dồn dập, yếu ớt.
Một giọng nói khàn khàn vang lên, vừa xa vừa quen:
“Vãn Vãn… là cha đây.”
Tôi khựng tay trên bàn phím.
Đã hơn một năm rồi, tôi mới lại nghe thấy giọng ông.
Nó đã không còn vang dội như trước, mà mang theo mệt mỏi, hối hận, và tuổi tác.
Tôi im lặng lắng nghe.
“Cha… sai rồi.
Cha không nên đối xử với con như vậy.”
Một lời xin lỗi muộn màng — nếu là ngày xưa, có lẽ tôi đã khóc.
Nhưng lúc này, trái tim tôi phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng.
Ông tiếp tục, giọng khẽ run:
“Mẹ con ốm rồi… bà cứ nhắc tên con suốt.
Tết này… con có thể về nhà một chuyến không?”
Tôi gần như thấy được hình ảnh ông đang cầm điện thoại run rẩy, cúi đầu,
vừa mong, vừa sợ — dùng thứ tình thân cuối cùng để cầu xin một tia kết nối.
Tôi đợi ông nói xong, rồi mới chậm rãi đáp:
“Cha, con nghe rõ rồi.
Con chấp nhận lời xin lỗi đó.
Nhưng con đã có cuộc sống riêng,
và có những vết thương, dẫu thời gian trôi qua, cũng không thể chỉ bằng hai chữ ‘xin lỗi’ mà xóa sạch.
Chúng ta… không thể quay lại nữa.”
Tôi dừng lại một chút rồi nói khẽ:
“Con đã chuyển thêm tiền, đủ để cha mẹ chi tiêu và khám bệnh.
Xin hãy giữ gìn sức khỏe.”
Đầu dây bên kia là tiếng khóc bị nghẹn, nặng nề và tuyệt vọng.
Người đàn ông từng cứng rắn và cố chấp nhất trong ký ức tôi, giờ lại khóc như một đứa trẻ.
Tôi cúp máy.
Rồi đưa số đó vào danh sách chặn.
Trong văn phòng chỉ còn tiếng quạt gió đều đều.
Tôi không khóc.
Chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm cà phê nguội lạnh, rồi quay lại với bản báo cáo.
Mặt trời ngày mai vẫn sẽ mọc.
Cuộc đời tôi vẫn tiếp tục.
Còn những người đã rời khỏi quỹ đạo của tôi –
hãy để họ mãi mãi ở lại trong quá khứ.
Kết thúc này, không có màn trả thù kịch tính,
không có cú ngoặt nào gây sốc —
chỉ còn bình yên và tự do.
Mùa xuân năm thứ hai, tôi tự thưởng cho mình một chuyến đi dài.
Tôi không đến những nơi xa hoa ồn ào,
chỉ lái chiếc xe nhỏ màu trắng của mình hướng về Tây Tạng.
Tôi không còn cần xe sang để chứng minh hiếu thảo,
không còn muốn dùng sự hy sinh để đổi lấy tình thân rỗng ruột.
Trên ghế phụ là máy ảnh, bản đồ, và vài túi đồ ăn vặt.
Trong xe vang lên giai điệu dân ca tôi yêu thích.
Khung cảnh dọc đường hùng vĩ:
thảo nguyên xanh, hồ nước trong, núi tuyết trắng, và cờ cầu nguyện bay trong gió.
Tôi chụp lại thật nhiều — những khoảnh khắc thuộc về riêng mình.
Không cần chia sẻ, không cần chứng minh rằng tôi đang sống tốt.
Bởi tôi biết, tôi thật sự đang hạnh phúc.
Ở độ cao hơn năm nghìn mét, tôi dừng xe.
Gió quất vào mặt, lạnh buốt.
Cờ cầu nguyện phất phơ giữa nền trời xanh ngắt.
Tôi hít sâu một hơi, rồi thở ra thật chậm.
Cảm giác như tất cả tổn thương, uất nghẹn, những năm tháng bị giam cầm… đều tan biến theo làn hơi trắng.
Điện thoại rung.
Tin nhắn đến từ người đàn ông tôi mới quen – một kiến trúc sư hiền lành, ấm áp.
Chúng tôi gặp nhau trong một buổi triển lãm tranh.
Anh chưa bao giờ hỏi về quá khứ của tôi, chỉ quan tâm hiện tại.
【Em đến đâu rồi? Bé con, đi cẩn thận nhé.】
Tôi bật cười, trả lời:
【Trên đường đi tìm tự do.】
Tôi cất điện thoại, khởi động xe.
Ánh nắng chiếu lên kính, rực rỡ như tương lai.
Con đường trước mặt trải dài đến tận chân trời.
Vừa mênh mông, vừa rực rỡ.
Và tôi biết — cuộc đời mình, giờ mới thật sự bắt đầu.
(Hết Chương 10)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰