Thông tin truyện
HỒI ỨC ĐỪNG QUAY ĐẦU
“Tần Mặc Ngôn khẽ nắm tay tôi, giọng nói mang theo chút khẩn thiết hiếm hoi.
‘Vãn Vãn… anh muốn em giúp anh đóng một vở kịch.’
Ánh mắt anh ta nhìn tôi, thấp thoáng vẻ cầu xin mà trước nay chưa từng có.
‘Bố của Tuyết Cầm đang nguy kịch, bệnh viện quân khu chỉ cho phép vợ bộ đội vào thăm. Em tạm thời ly hôn giả với anh, chờ bác ấy qua cơn nguy hiểm, chúng ta sẽ đăng ký lại.’
Tôi im lặng nhìn gương mặt từng quen thuộc ấy, lòng bỗng dấy lên một nụ cười nhạt.
Kiếp trước, tôi đã ngu ngốc đồng ý lời đề nghị này — tự tay cởi bỏ danh phận vợ anh, chỉ để giúp hai người họ.
Kết cục là gì?
Ly hôn giả, nhưng vĩnh viễn chẳng có ngày tái hôn.
Tôi cô độc mà chết, đến khi linh hồn tan đi mới biết — Thẩm Tuyết Cầm nào có người cha bệnh nặng.
Sống lại thêm một đời, tôi vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, nhẹ giọng đáp:
‘Được, em sẽ phối hợp với anh.’
Nhưng lần này, vở kịch này… tôi sẽ là người viết lại đoạn kết.”