HỒI ỨC ĐỪNG QUAY ĐẦU
Chương 11
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Khi ánh mắt chúng tôi chạm nhau, tôi thấy rõ trong đôi mắt Tần Mặc Ngôn là một chuỗi cảm xúc rối ren – ngạc nhiên, day dứt và cả chút đau lòng.
“Vãn Vãn…” – giọng anh khàn khàn, run khẽ như mang theo hàng nghìn điều chưa kịp nói.
Tim tôi khẽ co lại, nhưng chỉ trong thoáng chốc, tôi đã lấy lại bình tĩnh.
“Xin chào, thủ trưởng Tần.” – tôi mỉm cười lễ độ. – “Anh có việc gì muốn trao đổi sao?”
Chỉ một câu “thủ trưởng Tần”, ánh mắt anh liền tối đi, trong đó thoáng qua vẻ mất mát.
“Vãn Vãn… dạo này em vẫn khỏe chứ?”
“Tôi ổn, cảm ơn sự quan tâm của anh.” – tôi đáp điềm tĩnh. – “Không biết thủ trưởng đến đây vì lý do gì?”
“Anh nghe nói nơi này có bác sĩ giỏi, nên đến xem qua tình hình y tế.” – anh nói có phần gượng gạo.
“Anh quá lời rồi.” – tôi nhẹ giọng. – “Tôi chỉ đang làm công việc của mình thôi.”
Không khí giữa chúng tôi bỗng trở nên lúng túng. Dân làng xung quanh khẽ xì xào, ánh mắt hiếu kỳ không ngừng hướng về phía này.
“Trời nắng gắt, thủ trưởng vào trong ngồi cho mát.” – tôi chủ động mở lời.
“Được.” – anh khẽ gật.
Tôi rót cho anh một ly nước, đặt trước mặt:
“Điều kiện ở đây có phần đơn sơ, mong anh đừng chê.”
“Không sao.” – Anh nắm chặt cốc nước, chưa uống, giọng trầm xuống:
“Vãn Vãn, những năm qua… em sống thế nào?”
“Rất tốt.” – tôi mỉm cười. – “Người dân nơi này hiền lành, tôi thích cuộc sống ở đây.”
“Em chưa bao giờ hối hận sao? Vì rời xa thành phố, vì từ bỏ tất cả?”
Tôi lắc đầu: “Không. Tôi thấy bình yên.”
Anh im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp, giọng đầy cẩn trọng:
“Em… có từng nghĩ sẽ quay về không?”
Tôi ngẩng lên, bình thản: “Quay về đâu cơ?”
“Về Xuân Thành… về bên anh.” – anh hít một hơi thật sâu, dường như đã lấy hết can đảm để nói.
Tôi khẽ cười, giọng không chút dao động:
“Thủ trưởng Tần, tôi nghĩ anh nhầm rồi. Giữa chúng ta, đã chẳng còn liên quan.”
“Vãn Vãn, anh biết mình sai.” – anh đặt cốc nước xuống, đôi tay run run. – “Suốt năm năm qua, ngày nào anh cũng hối hận. Anh và Tuyết Cầm đã dứt khoát, anh chỉ muốn em quay lại, cho anh một cơ hội.”
Tôi nhìn anh, lòng không chút gợn sóng.
“Anh cho rằng chỉ cần nói bù đắp là mọi chuyện có thể quay lại sao?” – tôi hỏi nhẹ, như đang nói một chuyện xa lạ.
“Anh nhìn xem, tôi bây giờ… có giống người cần anh thương hại không?”
Ánh mắt anh dừng lại nơi tôi, rõ ràng thấy tôi khác xưa – nước da rám nắng nhưng thần thái sáng ngời, giọng nói trầm ổn, đôi mắt bình thản.
“Em… sống thật tốt.” – anh cười tự giễu.
“Tôi nói rồi, tôi rất tốt. Nên, thứ anh gọi là bù đắp – tôi không cần.”
Anh cắn chặt môi, giọng khẽ run: “Vậy em có còn hận anh không?”
“Hận ư?” – tôi ngẫm nghĩ. – “Không. Tôi đã buông từ lâu rồi.”
Trong mắt anh lóe lên một tia hy vọng mong manh: “Thế… em có thể tha thứ cho anh không?”
Tôi khẽ thở ra, ánh mắt vẫn dịu dàng mà dứt khoát:
“Chuyện đã qua rồi, cứ để nó qua. Chúng ta ai cũng có con đường của riêng mình, chẳng cần níu kéo thêm.”
Anh trầm mặc hồi lâu, như đã mất hết sức lực.
“Vãn Vãn, nếu năm đó anh không ký đơn ly hôn… có lẽ giờ mọi chuyện đã khác?”
“Trên đời này không có chữ ‘nếu’.” – tôi đứng dậy. – “Trời đã muộn, thủ trưởng nên về thôi. Đường núi gập ghềnh, anh nhớ cẩn thận.”
Anh cũng đứng dậy, mắt vẫn dõi theo tôi, giọng khẽ:
“Anh còn có thể gặp lại em không?”
“Nếu anh đến kiểm tra công tác, dĩ nhiên sẽ gặp.” – tôi nói. – “Chỉ là, hy vọng khi đó anh nhớ — tôi chỉ là bác sĩ Lâm, còn anh là thủ trưởng Tần.”
Anh gật đầu, cười nhạt: “Anh hiểu rồi… Vãn Vãn, anh chúc em hạnh phúc.”
“Cảm ơn, tôi cũng chúc anh bình an.”
Tôi tiễn anh ra tận cửa, lặng nhìn chiếc xe jeep lăn bánh khuất sau khúc cua quanh co.
Tiểu Lý chạy lại, tò mò hỏi:
“Bác sĩ Lâm, thủ trưởng đó là người quen của chị à?”
“Từng quen.” – tôi đáp nhạt. – “Giờ thì không.”
“Nhưng em thấy ông ấy nhìn chị rất lạ, hình như vẫn còn tình cảm…”
Tôi chỉ mỉm cười, không trả lời.
Tiếng cười trẻ con vang vọng ngoài sân, ấm áp và hồn nhiên.
Tôi cúi đầu tiếp tục sắp xếp dụng cụ y tế, lòng nhẹ nhõm lạ thường.
Đây mới là cuộc sống tôi muốn – yên bình, giản dị, không còn đau khổ.
Còn Tần Mặc Ngôn… cứ để anh mãi ở lại trong những năm tháng cũ.
Mỗi người một ngả, an nhiên là tốt nhất.
【Toàn văn hoàn】
(Hết Chương 11)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰