Thông tin truyện
CHÔN VÙI THANH XUÂN
Khi tôi hai mươi chín tuổi, một vụ tai nạn trên phim trường đã cướp đi đôi chân của mình.
Cảnh quay nổ không được kiểm soát, sức ép từ vụ va chạm nghiền nát toàn bộ phần thân dưới.
Từ một nữ diễn viên từng nắm trong tay chiếc cúp Ảnh hậu danh giá, tôi trở thành kẻ tàn phế, đến việc mặc quần áo hay di chuyển cũng phải dựa vào người khác.
Người ở bên tôi khi ấy là Giang Dịch Tiêu — chàng trai tôi nâng đỡ suốt mười năm trời. Anh ngồi quỳ bên giường, đôi mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói:
“Chị đừng sợ. Từ giờ trở đi, em sẽ là đôi chân của chị.”
Anh từ bỏ ước mơ đạo diễn, chỉ xin làm diễn viên quần chúng trong đoàn phim để có thể gần tôi hơn.
Tám năm trời, anh âm thầm chăm sóc, gánh vác, không một lời than vãn.
Nhưng rồi, tình yêu chẳng thể chống lại thời gian. Khi sự hy sinh trở thành gánh nặng, thứ còn sót lại giữa chúng tôi chỉ là nghĩa vụ và áy náy.
Khi ấy, đoàn phim có thêm một gương mặt mới — Lục Gia Viện.
Cô trẻ trung, đầy sức sống, và yêu Giang Dịch Tiêu bằng một thứ tình cảm mãnh liệt mà tôi chưa từng dám trao.
Anh từ chối cô ấy tám lần.
Lần thứ chín, anh lỡ buổi hẹn vì tôi bị sốt cao.
Đêm đó, tôi nghe thấy tiếng anh khóc nấc trong phòng bên cạnh.
Điện thoại anh sáng lên — một tin nhắn từ Lục Gia Viện:
“Anh cứ ở bên con tàn phế đó cả đời đi, em không đợi nổi nữa.”
Ba tháng sau, cô kết hôn.
Tối hôm ấy, Giang Dịch Tiêu ngồi cạnh tôi rất lâu.
Ánh mắt anh mệt mỏi, giọng run run, như người mộng du:
“… Giá mà chị chết đi thì tốt biết mấy.”
Nhưng anh không giết tôi.
Anh chỉ khẽ kéo chăn đắp lại, mỉm cười đau đớn:
“Không phải chị, người đáng chết là em.
Chị phải sống… thật lâu, thật lâu.”
Rồi anh rời khỏi phòng, bước lên sân thượng, nhảy xuống.
Âm thanh va chạm vang lên chói tai.
Còn tôi — người anh nguyền rủa phải sống thật lâu — quả thật sống đến tám mươi tuổi.
Một sáng, khi đôi mắt mờ đục mở ra, tôi chợt phát hiện mình đã quay lại quá khứ — năm thứ bảy sau khi mất đôi chân.
Mùa xuân vừa chớm.
Lục Gia Viện vẫn còn đang đợi anh.
Lần này, Giang Dịch Tiêu…
Tôi sẽ không giữ em nữa.