Thông tin truyện
CHÌM TRONG ÁC MỘNG
Anh thản nhiên đáp:
“Thông minh.”
Bạn bè xung quanh lập tức chỉ về phía tôi, vì ai cũng biết thành tích học tập của tôi luôn đứng đầu.
Thế nhưng, Thẩm Hoài Tự siết chặt ly rượu trong tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt:
“Phải ngu xuẩn lắm mới thích con bé đó.”
Tôi đứng chết lặng ở cửa, lồng ngực như bị ai đâm mạnh. Cuối cùng chỉ biết quay người rời đi, từng bước nặng nề.
Dưới cơn mưa tầm tã, tôi lê lết về nhà, sốt cao đến mức mất ý thức.
Khi mở mắt lần nữa, cảnh vật trước mặt đã hoàn toàn xa lạ.
Bên giường có hai đứa trẻ song sinh xinh xắn, đôi mắt tròn xoe nhìn tôi đầy lo lắng.
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy:
“Các… các con là ai?”
“Đủ rồi!”
Giọng nói quen thuộc vang lên. Một bóng dáng cao lớn nhanh chóng bước vào.
“Em gây chuyện với anh thì không sao, nhưng đến cả con cũng không nhận ra thì còn ra thể thống gì?”
Tôi ngây người nhìn Thẩm Hoài Tự trong bộ vest chỉnh tề, đầu óc rối tung.
Rõ ràng tôi vừa mới kết thúc kỳ thi đại học, sao lại đột ngột có cả con cái thế này?
“Không thể nào… đây chắc chắn là một cơn ác mộng.”
Dưới ánh mắt đầy ngạc nhiên của cả ba người, tôi nằm xuống, kéo chăn trùm kín đầu, hy vọng chỉ cần ngủ thêm sẽ quay lại thực tại.
“Tống Thanh Đường! Em lại bày trò gì nữa thế hả?”
Thẩm Hoài Tự nghiến răng, kéo tôi bật dậy khỏi giường.
Tôi nhăn mặt, xoa cổ tay bị anh nắm đau, tức giận lầm bầm:
“Đúng là đồ đáng ghét, ngoài đời đã miệng độc, đến trong mơ cũng chẳng tử tế nổi.”
Trạng thái: hoàn thành
Lượt xem: 188