Thông tin truyện
Bạn trai của em gái kế cưới tôi
Chồng tôi chính là người đàn ông mà em gái tôi từng xem như món đồ chơi, chán rồi thì buông tay.
Cả giới thượng lưu Bắc Kinh đều biết rõ — trong tim anh ta, vị trí ấy mãi thuộc về Lư Phán Phù, cô em gái xinh đẹp của tôi.
Vì một nụ cười của cô ta, anh từng vung tiền như nước, đấu giá những món đồ hiếm có, trị giá đến hàng chục triệu.
Đêm giao thừa năm đó, trên màn hình khổng lồ ở Bến Thượng Hải, đoạn phim anh ta tự tay làm cho Lư Phán Phù được phát đi phát lại liên tục, ánh sáng rực rỡ phủ kín nửa bầu trời đêm.
Ngày anh tỏ tình còn rình rang hơn thế — chín chiếc xe phiên bản giới hạn nối đuôi nhau đỗ dọc con phố trước cửa nhà tôi, trong cốp toàn hoa hồng và quà xa xỉ, khiến biết bao thiên kim danh giá phải ganh tỵ.
Nhưng Lư Phán Phù lại chẳng mảy may động lòng.
Cô ta chỉ liếc qua một lượt, rồi lạnh nhạt bảo người làm: “Đem dọn hết đi. Đồ gì mà dán đầy logo thế kia, như sợ người khác không biết anh ta lắm tiền ấy.”
“Người tôi muốn lấy,” cô ta ngẩng đầu nói, “phải là nghệ sĩ am hiểu nhạc cổ điển, tranh sơn dầu. Còn loại thương nhân như Ân Bái Thần — chỉ biết đếm lời lãi, thật nhàm chán.”
Ánh mắt cô ta lướt qua thỏi son phiên bản giới hạn anh ta từng tiện tay tặng tôi, môi cong lên giễu cợt: “Nhưng mà hợp với chị đấy. Dù sao chị tôi, ngoài tiền ra thì có bao giờ để tâm đến thứ khác?”
Tôi mở nắp son, soi gương tô lên một lớp đỏ tươi, thong thả đáp:
“Ừ, em nói chẳng sai. Tôi và anh ta đúng là trời sinh một đôi.”
Ân Bái Thần có tiền, mà tôi thì chỉ yêu tiền — chẳng yêu người.