Bạn trai của em gái kế cưới tôi
Chương 11
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Một năm sau, tôi trở lại Trung Quốc để tham dự buổi họp báo đầu tư tổ chức tại Thượng Hải.
Không ngờ, ngay tại sảnh khách sạn, tôi lại chạm mặt Ân Bái Thần.
Anh gầy hơn trước, vài sợi râu mọc lún phún, ánh mắt từng sắc bén giờ lại nhuốm chút mệt mỏi, phong trần.
“Xán Xán.” Khi nhìn thấy tôi, anh thoáng khựng lại, trong mắt ánh lên sự bối rối và kinh ngạc.
“Ân Bái Thần.” Tôi khẽ gật đầu, giọng điệu bình thản, chẳng thân cũng chẳng xa.
“Em… em về rồi à?”
“Chỉ là công tác thôi, vài hôm nữa tôi lại đi.”
Chúng tôi đứng giữa sảnh, người qua lại tấp nập, mà không khí giữa hai người lại lặng đến khó xử.
“Em trông… rất khác.” Ánh mắt anh dừng lại trên tôi, mang theo chút cảm xúc khó đoán.
Thực ra, tôi cũng nhận ra điều đó. Sau một năm ở nước ngoài, tôi cắt tóc ngắn, ăn mặc giản dị mà tinh tế hơn, trên người là vẻ tự tin và bình thản của một người đã buông được quá khứ.
“Cảm ơn. Anh cũng không tệ.” Tôi đáp nhẹ.
“Chúng ta… có thể nói chuyện một chút được không?” anh hỏi, giọng ngập ngừng.
Tôi liếc nhìn đồng hồ: “Tôi sắp có buổi họp.”
“Vậy tối nay nhé? Tôi mời em ăn tối.”
Tôi do dự vài giây, rồi khẽ gật đầu: “Được.”
Tối đó, chúng tôi gặp nhau trong một nhà hàng nhỏ, yên tĩnh.
Anh gọi món rất chuẩn khẩu vị của tôi — rõ ràng trong suốt một năm qua, anh vẫn để tâm.
“Bên New York, em sống ổn chứ?” anh mở lời.
“Tốt lắm. Công việc suôn sẻ, cuộc sống cũng khá thú vị.” Tôi trả lời đúng sự thật.
“Có… ai bên cạnh chưa?”
Tôi nhìn anh, khóe môi cong nhẹ: “Câu hỏi này… có cần thiết không?”
Gương mặt Ân Bái Thần thoáng cứng lại: “Anh chỉ… muốn biết, vì vẫn quan tâm em.”
“Không cần đâu.” Tôi nói thẳng, không chút do dự.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
Một lúc sau, anh mới khẽ thở ra: “Xán Xán, một năm qua anh sống không hề dễ chịu.”
Tôi nhướng mày, không đáp.
“Anh thường xuyên mất ngủ, nhớ lại từng chi tiết nhỏ khi chúng ta ở bên nhau.” Giọng anh trầm thấp, “Anh nhớ nụ cười của em, nhớ cách em giận, nhớ mọi thứ.”
“Anh từng đi gặp bác sĩ tâm lý. Họ nói anh có dấu hiệu trầm cảm.”
Anh cười nhạt: “Nhưng anh biết rõ, anh chỉ mắc bệnh… nhớ em.”
Trái tim tôi hơi chao nhẹ, song nét mặt vẫn bình thản: “Vậy anh nên đổi bác sĩ khác.”
Anh khẽ bật cười: “Anh đã thử rồi. Nhưng dù gặp bao nhiêu người phụ nữ, không ai khiến anh có cảm giác.”
“Anh quen với việc có em bên cạnh. Không có em, cả thế giới như bị rút hết màu sắc.”
Tôi đặt dao nĩa xuống, nhìn thẳng vào anh: “Ân Bái Thần, nếu anh nói những lời này sớm hơn một năm, có lẽ tôi đã cảm động.”
“Nhưng bây giờ, nó chỉ khiến tôi thấy chua chát.”
“Tại sao?” Anh siết chặt tay.
“Bởi vì người anh yêu, chưa từng là tôi thật sự. Mà là hình bóng anh tưởng tượng ra sau khi đánh mất.”
“Giống như năm đó, anh cứ cho rằng mình yêu Lư Phán Phù vậy.”
Sắc mặt anh lập tức tái nhợt: “Không phải thế, Xán Xán, lần này anh thật lòng.”
“Tốt thôi. Vậy nói cho tôi biết — tôi thích màu gì?”
“Màu xanh lam.” Anh đáp ngay.
“Sinh nhật của tôi?”
“Ngày mười lăm tháng mười.”
“Tôi sợ nhất điều gì?”
Anh thoáng dừng, rồi đáp nhỏ: “Em sợ cô đơn.”
Tôi mỉm cười, nhưng ánh mắt lạnh nhạt: “Đúng, anh đã học thuộc lòng rồi. Nhưng hiểu không đồng nghĩa với yêu.”
“Tình yêu thật sự, không nằm ở những lời hối hận sau khi chia tay, mà là sự trân trọng trong từng ngày bình thường.”
“Đáng tiếc, anh chỉ biết yêu khi đã mất.”
Ánh mắt anh tràn ngập tuyệt vọng: “Vậy anh phải làm gì để em tin anh?”
Tôi đứng lên, cầm túi: “Không cần làm gì cả, Ân Bái Thần. Câu chuyện giữa chúng ta kết thúc rồi.”
“Anh đi con đường của anh, tôi cũng có tương lai của riêng mình.”
“Xán Xán…” Anh định giữ tôi lại, nhưng tôi đã bước tránh sang một bên.
“Tạm biệt, Ân Bái Thần.” Tôi không quay đầu.
Bước ra khỏi nhà hàng, tôi hít sâu một hơi.
Bầu trời đêm ở Thượng Hải lấp lánh ánh sao, phản chiếu trong lòng tôi một cảm giác nhẹ nhõm chưa từng có.
Tôi biết, lần này mình đã thật sự buông bỏ.
Không phải vì hết yêu, mà là vì tôi đã học được cách yêu chính mình.
Tôi không cần ai khác công nhận hay trân trọng để chứng minh giá trị bản thân.
Tôi chính là tôi — Lư Xán Xán, duy nhất và độc lập.
Chừng đó thôi, đã là đủ.
Và thế là, tôi bước tiếp.
Mọi ký ức thuộc về quá khứ, xin để gió mang đi.
(Hết)
(Hết Chương 11)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰