Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Trở Thành Khách Quý Của Ông Chủ Khu Tự Trị

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

K bấm tắt cuộc gọi rồi quay lại nhìn tôi.

Cơn giận dữ trước đó tan biến, thay vào đó là một thứ bình tĩnh lạnh lùng, đến đáng sợ.

Ông tiến lại gần, giơ tay chạm vào mặt tôi — lần đầu tiên ông sờ cằm tôi bằng đầu ngón tay chai sần. Ngón cái ông vuốt qua gò má tôi như kiểm tra một tác phẩm.

“Cô và nó… giống nhau đến mức rùng mình,” ông thì thầm. “Cô đã dẫn tôi đến cửa nhà hắn rồi.”

Rồi ông buông tay. “Nghỉ đi, Lâm Khê. Sớm thôi cô sẽ được về nhà.”

Ông quay lưng, bước ra khỏi phòng.

“Về nhà?” Tôi gọi theo, tim như muốn bật ra khỏi lồng ngực.

K dừng chân ở ngưỡng cửa, nhưng không quay đầu lại. “Sau khi ta lấy Lộ Dao về, dù con bé còn sống hay đã hóa thành ‘tác phẩm’ — mạng sống của cô sẽ là phần thưởng.”

Cánh cửa khép lại.

Tôi gục xuống nền, thở dốc. Mình vẫn sống. Mình đã chỉ điểm một mục tiêu.

Cỗ máy báo thù của K đang chuyển bánh, nhắm thẳng vào một đại công tước người Anh mà tôi đã vớ đại qua một tấm ảnh. Tôi tự hào: mình đã tạo ra một con quái vật để K săn lùng.

Nhưng nỗi sợ tê dại kéo đến: nếu lần này tôi đoán trúng thật, thì sao? Nếu những gì tôi gieo mầm cuối cùng nảy mầm thành thảm kịch thật sự?

Tôi bật lên một tiếng cười khô lạnh — và tự nhủ: không có trùng hợp hoàn hảo nào trên đời.

Việc tôi giống Lộ Dao không phải tai nạn. Việc tôi “đoán” được quá nhiều chi tiết đau đớn không phải may mắn. Tất cả là một chuỗi kế hoạch được dệt bằng máu và lần nước mắt suốt mười lăm năm.

Tôi chôn mình trong kế hoạch ấy: từng “manh mối” tôi đưa cho K — từng cái tên — đều là sự thật tôi moi móc bằng mọi giá. Và K, con quỷ báo thù tàn nhẫn, đã tin rằng tôi là “định mệnh”.

Tôi thắng: dự án biến kẻ báo thù thành vũ khí của riêng mình hoàn thành. Tôi, Lâm Khê, không phải là định mệnh — tôi là kẻ dao mổ đã gọt dũa khuôn mặt này.

Mười lăm năm trước, tôi là đứa trẻ đói rách trong một kho lạnh. Lộ Dao, cô thiếu nữ mười lăm tuổi bị nhốt cùng, đã che giấu miếng bánh cuối cùng cho tôi — cứu sống tôi. Tôi trốn thoát. Chị ấy không thoát nổi.

Từ đó, suốt mười lăm năm tôi lăn lộn, truy lùng K, tìm ảnh của Lộ Dao, nằm trên bàn mổ để khắc lại khuôn mặt chị — một công trình đau đớn để giả làm mồi, để xô tôi vào “Thiên Nga Đen”, để tiếp cận Gladstone. Sai sót xảy ra khi Lý Vĩ bán tôi cho K thay vì giao cho tổ chức — một tai nạn đổi đời, nhưng lại là vũ khí lợi hại hơn tôi tưởng.

Mọi câu chuyện tôi kể cho ông ta, thực chất là thông tin tình báo ngụy trang. “Bà Mối”, “Nha sĩ Quạ”, “Thiên Nga Đen”, cả Gladstone — tất cả là sự thật được tôi vun trồng bằng máu và nỗi đau.

Bây giờ, vũ khí đó đang dẫn tôi tiến vào trận cuối.

Sau một hành trình bằng máy bay rồi tàu ngầm, chúng tôi đến hòn đảo của Gladstone. K nói qua tai nghe: “Đã xâm nhập hệ thống, có sơ đồ. Nhưng có vấn đề.”

Tim tôi thắt lại.

“Kẻ già có ba hầm lồng nhau — theo sơ đồ bảo mật: một kho vũ khí, một kho vàng, và một… bộ sưu tập. Không đủ thời gian đánh cả ba. Chọn nhầm là hòn đảo tự hủy.”

K nhìn tôi trong bóng tàu ngầm. “Đến lúc cô phát huy tác dụng.”

“Tôi không biết sơ đồ!” Tôi hoảng hốt. “Tôi chỉ cung cấp tên Gladstone.”

K gằn: “Tôi không cần cô biết. Tôi cần ‘số phận’. Cô đã dẫn tôi đến đây — giờ trước ngã ba, cô sẽ chọn.”

Ông nhét khẩu lục vào tay tôi. “Chọn đúng cô sống. Chọn sai — tôi bắn cô trước khi hầm phát nổ.”

Tôi không còn là kẻ kéo dây nữa. Tôi là con tốt bị đặt vào bàn cờ.

Cuộc đột kích như bóng ma: đội K vô hiệu hóa canh gác, tiếng nhạc cổ điển ở sảnh che giấu tiếng bước chân tàn độc. Chúng tôi dừng trước một ngã ba titan: ba lối A, B, C — hoàn toàn trùng lặp.

K chĩa súng vào lưng tôi, ép tôi chọn.

Toàn thân tôi run. Mười lăm năm tính toán. Mạng Lộ Dao. Mạng tôi. Tất cả đặt lên một lựa chọn một phần ba.

Tôi nhắm mắt. Cố dẹp nỗi sợ. Tôi cần một quyết định để tiếp tục sống vì lý do mình đã chọn.

“Bên trái,” tôi thì thầm, giọng khàn. Lời nói đó là một sự cứu rỗi tự dối mình — tôi bịa ra rằng mười lăm năm trước họ kéo Lộ Dao về phía trái.

K nhìn chằm chằm, rồi ra lệnh: “Mở đường A. Tấn công!”

Cánh cửa bị thổi bay. Chúng tôi tràn vào — và đã có phép màu của sự may rủi: tôi chọn đúng.

Trước mắt là một bảo tàng địa ngục. Những lồng kính sáng rực, bên trong là những cơ thể bị “bảo tồn” như tác phẩm. Tôi nghẹn lại. K không buồn chần chừ. Ở giữa phòng, trong lồng kính lớn nhất, Lộ Dao — bất động — ngồi trên xích đu.

K tiến tới, tay áp lên kính. “Lộ… Dao…” Ông thì thầm, cổ họng nghẹn.

Arthur Gladstone xuất hiện ở cửa với chiếc áo choàng lụa, ly rượu trên tay. Nụ cười lão là nụ cười bệnh hoạn mà tôi đã chọn từ tấm ảnh.

“Ta đã săn tìm vẻ đẹp này,” lão nói bằng giọng Anh chuẩn. “Sự ngây thơ vẹn nguyên — ta ‘bảo tồn’ nó.”

K lạnh lùng: “Mày đã làm gì với nó?”

Gladstone đáp: “Ta ban cho nó sự bất tử. Nó sẽ mãi đẹp — của ta.”

Nhưng trước khi lão kịp khoe khoang, K đã nã đạn. Hai đầu gối của Gladstone vỡ vụn. Ông không giết lão; ông bắt giữ lão sống để đối chứng. Triệu Hổ được lệnh: “Giữ lão sống.”

K bước tới lồng kính Lộ Dao. Họ mở khóa, cẩn trọng. K ôm lấy thân thể cứng đờ của chị như bế một đứa trẻ. Ông bế chị qua ngang tôi, ánh mắt không nhìn tôi mà hướng về khoảng không — như đang đối thoại với ký ức.

“Rút lui,” ông ra lệnh. Chúng tôi rút lui khỏi hòn đảo.

Lễ tang Lộ Dao diễn ra lặng lẽ trên một ngọn đồi ở Myanmar. K đứng trước mộ, khuôn mặt khắc hằn thời gian. Tôi bị Triệu Hổ giữ cách xa.

Sau khi mọi thứ xong xuôi, K tiến lại. Ông rầu rĩ: “Cô đã dẫn tôi đến chỗ nó. Cô đã hoàn thành ‘số phận’ của mình.”

Ông ném vào tay tôi một chiếc ba lô: hộ chiếu mới, danh tính khác, đủ tiền để sống nốt đời. “Triệu Hổ sẽ đưa cô qua biên giới Thái. Đừng quay lại.”

Tôi gật đầu, định chạy đi. K dừng tôi một lần nữa, giọng trở nên khàn: “Câu hỏi cuối cùng — làm sao cô biết? Tại ngã ba, bằng cách nào cô chọn bên trái?”

Tôi nhìn ngôi mộ Lộ Dao. Kế hoạch của tôi đã thành công. Tôi đã báo thù cho người cứu mạng mình. Nhưng K, ông cần phải tin vào “định mệnh” để tiếp tục sống. Ông cần một lý do để bám víu.

Tôi không thể nói thật rằng mình đã đoán bừa. Tôi không thể trao ông sự vô nghĩa ấy. Thay vào đó, tôi nói lời dối đẹp nhất có thể.

“Tôi không chọn,” tôi thì thầm. “Là chị ấy đã gọi tôi.”

K nhắm mắt, một giọt nước mắt trượt xuống gò má. Ông gật đầu, buông tôi. “Đi đi.”

K sẽ không biết rằng “số phận” ông tin vào vốn là một kế hoạch được vạch sẵn. Ông sẽ không biết rằng khuôn mặt ông tôn thờ — bóng ma trong lồng kính — chính là con dao tôi mài dũa suốt 15 năm. Ông là kẻ báo thù điên cuồng; tôi, Lâm Khê, là người đã viết án cho tất cả họ.

Tôi rời đi — mang theo cả tội lỗi và chiến thắng của riêng mình.

[HOÀN]

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...