KÝ ỨC CŨ CÒN VANG, RIÊNG ANH CHỈ ĐỂ LẠI IM LẶNG
Chương 6
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Chương 6
Nhưng lại đổi sang cách khác.
Anh tìm đến mẹ tôi, xách theo bộ mỹ phẩm đắt tiền đến tận nhà.’
Nói mình nhất thời hồ đồ, làm sai chuyện, xin bà giúp anh khuyên tôi.
Mẹ tôi bị anh thuyết phục, gọi điện cho tôi:
“Tâm Ngữ, mẹ thấy Dĩ Thành thật sự hối hận rồi.”
“Nó cũng đâu có làm chuyện ngoại tình, bảy năm tình cảm…”
“Mẹ!”
Tôi cắt lời bà:
“Không phải chỉ lên giường mới gọi là ngoại tình. Trái tim anh ta từ đầu đến cuối chưa từng đặt ở con.”
“Con và anh ta đã ly hôn rồi, sẽ không bao giờ quay lại.”
“Mẹ quên rồi sao? Trước kia anh ta còn chẳng muốn cho mẹ bước vào cửa.”
“Sau này nếu anh ta còn đến nhà, mẹ cứ gọi người cứ trực tiếp đuổi đi.”
Cúp máy, tôi mệt mỏi xoa xoa thái dương.
Diệp Thiệu Ngôn gõ cửa rồi bước vào.
“Tâm Ngữ, anh vừa nhận được tin từ trợ lý của em, nói Triệu tiên sinh đã đến nhà ba mẹ em?”
“Anh đã nhờ bạn bè trong nước để ý giúp. Nếu anh ta còn tiếp tục, sẽ có người đứng ra can thiệp.”
Trong lòng tôi dâng lên cảm giác ấm áp, nhẹ nhõm:
“Cảm ơn anh, Diệp tổng.”
“Gọi anh là Thiệu Ngôn là được.”
Anh ngồi xuống đối diện tôi:
“Có việc gì cần anh giúp, cứ nói.”
Tôi gật đầu, đưa sự chú ý quay trở lại công việc.
Triệu Dĩ Thành lại lợi dụng sức ảnh hưởng trên mạng, bắt đầu màn tỏ tình công khai với tôi.
Giống hệt năm xưa anh theo đuổi Phương Niệm An, trên tay ôm 99 đóa hồng bắt đầu livestream rồi đăng video.
Làm cả mạng náo loạn.
Cư dân mạng lần lượt bị chân tình ấy cảm động.
Anh ta ngược lại còn được xây dựng thành hình tượng người đàn ông si tình.
Thậm chí có người còn vẽ hẳn hình minh họa chibi cho anh để lan truyền.
Tất cả những chuyện này, đều là bạn thân kể cho tôi nghe.
Sau khi biết, tôi chỉ thấy may mắn vì lúc này tôi đang ở nước ngoài.
Không phải tận mắt chứng kiến vở kịch lố bịch, khiến người ta buồn nôn ấy.
…
Một ngày trước buổi trình diễn bộ sưu tập thu đông.
Tôi nhận được một email từ Triệu Dĩ Thành, bên trong đính kèm là một đoạn video.
Là đoạn ghi hình từ lễ cưới năm đó của chúng tôi.
Trong video, tôi mặc chiếc váy cưới đi thuê, cười rạng rỡ, ngọt ngào.
Còn anh đứng bên cạnh tôi, nét mặt nghiêm túc.
Trong email chỉ có một dòng:
“Tâm Ngữ, em nhìn xem, chúng ta từng hạnh phúc biết bao.”
Tôi nhìn video vài giây, rồi tiện tay bấm xóa.
Những cái gọi là hạnh phúc ấy chỉ là sự tự cảm động một phía của tôi mà thôi.
Anh thấy mình có lỗi với Phương Niệm An, nhưng chưa từng nghĩ rằng anh cũng có lỗi với tôi.
Anh có thể vì cô ta mà làm đủ mọi chuyện: vì cô ta mà mất mặt trước bàn dân thiên hạ, vì cô ta mà từ bỏ suất học cao học, vì cô ta mà uống đến xuất huyết dạ dày.
Thậm chí, ngay cả cổ phần công ty, anh cũng có thể giao hết cho cô ta.
Còn váy cưới của tôi năm đó lại là đồ đi thuê.
Rõ ràng anh có năng lực, có bản lĩnh, hoàn toàn có thể cho tôi một cuộc sống t.ử tế.
Nhưng anh lại lựa chọn co mình trong căn nhà thuê mấy chục mét vuông, sống mơ mơ hồ hồ qua ngày.
Vì thất bại trong mối tình trước, anh đ.á.n.h mất luôn khả năng yêu một người.
Anh cố tình chôn vùi chính mình và tiện thể… chôn vùi cả tôi.
Còn tôi, đã sớm vỡ nát hoàn toàn trong những lần anh phớt lờ, trong sự im lặng lặp đi lặp lại của anh.
Ngày diễn ra buổi trình diễn.
Hậu trường bận rộn đến mức quay cuồng.
Khi tôi đang chỉnh lại trang phục cho người mẫu thì trợ lý hớt hải chạy vào:
“Chị Ngô, Triệu tiên sinh tới rồi, nói muốn gặp chị, bọn em cản không được!”
Tim tôi chùng xuống.
Vừa định bước ra, đã thấy Triệu Dĩ Thành xông thẳng vào.
Lâu không gặp, nhưng mỗi lần gặp lại, anh càng thêm tiều tụy, càng thêm già đi.
“Tâm Ngữ, em nhìn này, anh vẫn luôn mặc nó!”
Anh giơ lên bộ vest đã giặt đến bạc màu.
“Anh biết hôm nay là ngày quan trọng nhất của em. Anh cũng mang theo bộ đồ em thiết kế cho anh năm đó.”
“Anh muốn ở bên em chứng kiến tất cả. Chúng ta… bắt đầu lại được không?”
Xung quanh, người mẫu và nhân viên đều dừng tay.
Ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía chúng tôi.
Tôi hít sâu một hơi, bước tới trước mặt anh.
“Triệu Dĩ Thành, khi thiết kế bộ đồ này năm đó, tôi chỉ mong người mặc nó có thể nhìn thấy tấm lòng của tôi.”
“Nhưng anh lúc đó đã khinh thường nó. Giờ lại dùng nó để dây dưa với tôi… cái đó không phải trân trọng, mà là ích kỷ.”
“Anh đã bỏ lỡ quá nhiều khoảnh khắc quan trọng của tôi. Ngay cả khi ba tôi qua đời, anh cũng không đến.”
Tôi chỉ vào poster chủ đề bộ sưu tập ‘Nở rộ’ phía sau:
“Trong thiết kế của tôi, có quá khứ tôi từng từ bỏ, cũng có dũng khí tôi nhặt lại giấc mơ của mình nhưng chỉ duy nhất là không có anh.”
Sắc mặt anh tái nhợt trong chớp mắt.
Lúc này, Diệp Thiệu Ngôn dẫn theo nhân viên an ninh bước vào. Anh nhìn tôi, khẽ gật đầu, ra hiệu tôi yên tâm.
“Triệu tiên sinh, mời anh rời đi.”
Nhân viên an ninh tiến lên, giữ lấy cánh tay Triệu Dĩ Thành.
Anh vùng vẫy, ngoái đầu nhìn tôi:
“Tâm Ngữ… xin lỗi em. Trước đây là anh không tốt. Anh thật sự biết mình sai rồi…”
Tôi không nhìn anh thêm lần nào nữa.
Chỉ quay người, tiếp tục chỉnh trang cho người mẫu.
Khi âm nhạc vang lên.
Những người mẫu khoác lên mình những bộ lễ phục do tôi thiết kế, theo nhịp bước ra sàn T-stage.
Tôi đứng sau màn sân khấu.
Hốc mắt hơi nóng lên, trong lòng dâng trào một cảm xúc chưa từng có.
Khoảnh khắc ấy, tôi thật sự cảm thấy mình đang nở rộ.
Cuối cùng… tôi đã đợi được ngày này.
Ngày thật sự thuộc về tôi.
Trong tiệc mừng công, Diệp Thiệu Ngôn nâng ly đi tới bên tôi:
“Chúc mừng em, Tâm Ngữ. Thiết kế của em… đã khiến tất cả mọi người kinh ngạc.”
Tôi mỉm cười chạm ly với anh, uống cạn một hơi.
Điện thoại đột nhiên rung lên.
Một tin nhắn từ số lạ.
Là của Triệu Dĩ Thành.
【Tâm Ngữ, anh đi rồi.】
【Xem show của em xong, anh biết… em thật sự không còn cần anh nữa】
【Quãng đời còn lại, chúc em hạnh phúc】
Tôi nhìn tin nhắn, nhẹ nhàng nhấn xóa.
Trong ly champagne, ánh sáng lấp lánh.
Tôi ngẩng đầu uống một ngụm, vị ngọt và chát đan xen.
Những quá khứ từng ràng buộc, từng đau đớn, từng bào mòn cuối cùng cũng khép lại hoàn toàn trong khoảnh khắc này.
Và cuộc đời của tôi, chỉ vừa mở ra chương rực rỡ nhất.
HẾT
(Hết Chương 6)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰