Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

KÝ ỨC CŨ CÒN VANG, RIÊNG ANH CHỈ ĐỂ LẠI IM LẶNG

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chương 5

 

“Lúc đó do anh hồ đồ, nhưng anh có thể sửa.” - Triệu Dĩ Thành cuống quýt biện bạch.

 

“Tâm Ngữ, giờ anh đã biết em là người tốt nhất rồi. Cho anh thêm một cơ hội, được không? Chỉ một lần thôi!”

 

Anh rõ ràng yêu Phương Niệm An, nhưng lại tham lam sự tốt đẹp tôi dành cho anh.

 

Tôi sẽ không thể để mọi thứ tốt đẹp đều rơi vào tay anh.

 

“Cơ hội, tôi đã cho anh bảy năm rồi.”

 

Tôi xoay người rời đi.

 

“Triệu Dĩ Thành, chúng ta sớm đã không còn thuộc về cùng một thế giới.”

 

“Anh bù đắp món nợ của anh. Tôi bảo vệ giấc mơ của tôi. Từ nay, không liên quan đến nhau nữa.”

 

Đúng lúc đó, cũng nhắc nhở một cách ôn hòa:

 

“Chúng ta nên về thôi.”

 

“Ngày mai em còn phải làm việc với người mẫu để hoàn thiện tạo hình, đừng lỡ việc chính.”

 

Tôi gật đầu, cùng anh đi về phía xe.

 

Triệu Dĩ Thành nhìn bóng lưng chúng tôi sánh vai rời đi, nghẹn giọng:

 

“Tâm Ngữ! Anh thật sự biết mình sai rồi!”

 

“Sao em lại đột nhiên không yêu anh nữa? Anh thật sự không hiểu…”

 

Tiếng nức nở đứt quãng vang lên sau lưng.

 

Tôi không quay đầu, cũng không đáp lại.

 

Người như anh, vĩnh viễn sẽ không hiểu… việc rời đi và từ bỏ chưa bao giờ là quyết định trong chốc lát.

 

Đó là sự tích góp của từng lần thất vọng, là sự chịu đựng qua những lần phản bội.

 

Những điều cần nói, tôi đã nói quá rõ ràng rồi.

 

Khi xe lăn bánh, qua gương chiếu hậu, tôi thấy Triệu Dĩ Thành đứng lẻ loi dưới ánh đèn đường giống như một đứa trẻ lạc hướng.

 

Nhưng dù vậy trong lòng tôi cũng không còn chút thương hại nào, chỉ còn lại cảm giác nhẹ nhõm sau khi buông bỏ.

 

Diệp Thiệu Ngôn nhìn tôi dò hỏi:

 

“Em ổn chứ?”

 

Tôi mỉm cười nhạt, tự giễu:

 

“Đó là người chồng sắp ly hôn của tôi.”

 

“Nói ra anh có thể không tin, chúng tôi ở bên nhau bảy năm, trước kia anh ta thậm chí không chịu nói với tôi một câu t.ử tế.”

 

Anh không hỏi thêm về quá khứ.

 

Chỉ khẽ an ủi:

 

“Người không biết trân trọng em, vốn không đáng để em lưu luyến. Rút lui sớm một chút là đúng.”

 

Tôi khẽ gật đầu.

 

“Ừ, tỉnh ngộ bây giờ… cũng chưa muộn.”

 

Việc ký vào thỏa thuận ly hôn diễn ra không hề suôn sẻ.

 

Ban đầu, Triệu Dĩ Thành cố tình dây dưa, kéo dài thời gian.

 

Khi bị dồn đến không còn đường lui, anh mới miễn cưỡng đồng ý ký tên.

 

Anh nhìn chằm chằm vào mục ly hôn tự nguyện rất lâu, rất lâu.

 

Cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:

 

“Nhưng anh không tự nguyện. Anh không muốn ly hôn.”

 

Tôi lạnh giọng:

 

“Triệu Dĩ Thành, đừng ép tôi chỉ còn lại hận anh.”

 

Mắt anh đỏ lên:

 

“Tâm Ngữ, thật sự không còn đường quay đầu nữa sao?”

 

“Anh có thể từ bỏ công việc trong nước, sang MiLan ở bên em. Anh cũng có thể học thiết kế, anh…”

 

“Không cần.”

 

Tôi đẩy bản điều khoản bổ sung do luật sư soạn sẵn đến trước mặt anh.

 

“Phân chia tài sản, tôi chỉ giữ lại căn nhà hồi môn ba mẹ cho năm đó. Phần còn lại, tất cả đều là của anh.”

 

“Ký đi. Đừng lãng phí thêm thời gian của cả hai.”

 

Cuối cùng, bút của anh vẫn hạ xuống.

 

Chữ ký nguệch ngoạc, run rẩy.

 

Bước ra khỏi văn phòng luật sư, anh đột ngột ôm tôi từ phía sau, giọng nghẹn ngào:

 

“Tâm Ngữ, anh sẽ đợi em. Đợi đến khi nào em tha thứ cho anh, lúc nào anh cũng ở đây.”

 

Tôi mạnh tay gỡ tay anh ra, không quay đầu:

 

“Triệu Dĩ Thành, đừng đợi nữa. Chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi.”

 

Tôi từng nghĩ, ký xong là sẽ hoàn toàn yên ổn.

 

Nhưng sự dây dưa… mới chỉ bắt đầu.

 

Đầu tiên là oanh tạc WeChat.

 

Thỉnh thoảng tôi lại nhận được những đoạn văn dài lê thê của anh, lật đi lật lại kể về từng chi tiết của bảy năm qua.

 

【Em vì học nấu món sườn chiên anh thích, tay bị dầu b.ắ.n đầy bóng nước, còn cười nói không đau】

 

【Năm đó anh chạy dự án ở lại công ty, tối nào em cũng mang cơm đến, đứng đợi ngoài hành lang đến tận khuya】

【Em sợ anh ngồi lâu đau lưng, lén học massage, tối nào trước khi ngủ cũng xoa bóp cho anh nửa tiếng】

 

【Em biết anh không ăn ngò, nên nấu món gì cũng không cho, nhưng anh biết, em lại là người thích ăn ngò nhất】

 

 

Anh càng kể chi tiết bao nhiêu, tôi chỉ càng thấy ghê tởm bấy nhiêu.

 

Ghê tởm sự bám riết của anh.

 

Cũng ghê tởm chính bản thân tôi của ngày trước.

 

Ghê tởm thứ hy sinh tự cảm động của tôi và càng ghê tởm sự đón nhận hiển nhiên của anh.

 

Sau đó là từng cuộc điện thoại quấy rối nối tiếp.

 

Tôi chặn số của anh, anh liền đổi sang số lạ gọi đến.

 

Có lần tôi lỡ nghe máy, anh nói trong điện thoại:

 

“Tâm Ngữ, anh đang ở dưới lầu xưởng làm việc của em. Em xuống gặp anh một lát được không?”

 

“Anh mang theo bánh hoa tươi thủ công em thích nhất đó. Vừa mang từ trong nước sang, ở MiLan không mua được đâu.”

 

Tôi nhìn xuống dưới.

 

Anh đứng một mình giữa cơn gió thu hiu hắt, lặng lẽ chờ đợi.

 

Diệp Thiệu Ngôn vừa lúc bước vào, khẽ hỏi:

 

“Cần tôi xuống xử lý không?”

 

“Không cần.”

 

Tôi kéo rèm cửa lại.

 

“Cứ để anh ta đợi. Đợi mệt rồi, tự khắc sẽ đi.”

 

Nhưng anh lại không chịu.

 

Suốt một tuần sau đó, ngày nào anh cũng đứng chờ dưới lầu xưởng.

 

Có lần tôi cùng Diệp Thiệu Ngôn ra ngoài.

 

Anh đột nhiên lao tới:

 

“Tâm Ngữ, em thật sự yêu anh ta rồi sao? Anh thay đổi! Anh đã thay đổi tất cả!”

 

Diệp Thiệu Ngôn theo phản xạ chắn trước mặt tôi:

 

“Triệu tiên sinh, nhà thiết kế Ngô đã ly hôn với anh rồi. Mong anh giữ khoảng cách.”

 

Triệu Dĩ Thành như bị chọc giận, chỉ tay vào Diệp Thiệu Ngôn, quát lớn:

 

“Đều tại anh! Nếu không có anh, Tâm Ngữ sao lại không chịu quay lại với tôi!”

 

Tôi đứng chắn trước Diệp Thiệu Ngôn, nói lạnh lùng:

 

“Không liên quan đến bất kỳ ai. Là tôi không muốn còn bất cứ liên hệ nào với anh.”

 

“Anh còn tiếp tục dây dưa, tôi sẽ báo cảnh sát.”

 

Khí thế của anh lập tức yếu đi:

 

“Anh chỉ muốn em nhìn lại anh một lần nữa… Anh thật sự không còn như trước nữa…”

 

“Anh không thay đổi.” - Tôi cắt lời.

 

“Năm đó anh phớt lờ tôi.”

 

“Bây giờ anh xông vào cuộc sống của tôi, bản chất rốt cuộc vẫn là nghĩ cho bản thân anh.”

 

“Triệu Dĩ Thành, buông tha cho tôi cũng chính là buông tha cho chính anh.”

 

Sau hôm đó, anh không còn đứng chờ dưới lầu xưởng làm việc nữa.

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...