Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Đêm Tân Hôn Không Có Tình Yêu

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Sự điềm đạm và chân thành của anh khiến tôi chẳng thể nói lời từ chối.
Tôi chỉ khẽ gật đầu.

Chẳng bao lâu sau, chuyện giữa tôi và Cố Trần Uyên lan đến tai Hạ Tranh.
Anh tìm mọi cách níu kéo, nhưng càng xuất hiện lại càng khiến tôi thấy nặng nề, giống như một vết thương chưa kịp lành bị chạm vào.

Thậm chí, anh còn tìm gặp Cố Trần Uyên.
Không ai biết hai người đã nói những gì.
Chỉ biết khi trở về, Cố Trần Uyên nắm tay tôi, giọng điềm tĩnh:
“Anh ta chỉ cần thêm chút thời gian để chấp nhận sự thật.”

Cuộc chiến ly hôn kéo dài giữa tôi và Hạ Tranh cuối cùng cũng khép lại, sau khi nhà họ Hạ chịu không nổi sức ép từ trong lẫn ngoài quân đội.
Còn Hạ Tranh, có lẽ cũng nhận ra rằng — mọi cố gắng của anh trước mặt tôi giờ đã không còn ý nghĩa.
Anh lặng lẽ ký tên, không nói thêm lời nào.

Ngày cầm tờ giấy chứng nhận ly hôn, tôi mời Cố Trần Uyên đi ăn một bữa.
Bữa cơm ấy không cần hoa lệ, chỉ là để khép lại quá khứ, và mở ra một chặng đường mới.

Một năm sau, tôi tốt nghiệp thủ khoa Học viện Quân sự Munich, nhận lời mời làm việc tại một viện nghiên cứu quốc phòng trọng điểm trong nước.
Trước hôm trở về, Cố Trần Uyên đứng dưới ký túc xá, trong gió thu nhẹ, ánh mắt anh bình thản mà sâu lắng:

“Thẩm Từ, anh không muốn bỏ lỡ em thêm lần nào nữa. Dẫu đường đời phía trước còn nhiều giông gió, anh muốn cùng em đi qua.”

Tôi nhìn người đàn ông đã ở bên tôi trong quãng đời u tối nhất, lặng lẽ đặt bàn tay mình vào tay anh.

Lễ cưới của chúng tôi diễn ra giản dị nhưng ấm áp, chỉ có người thân và vài người bạn thân thiết.
Nghe nói Hạ Tranh nhận được thiệp mời, nhưng không đến.
Chỉ gửi lại một món quà nặng trĩu, và chúng tôi trả lại — không chút do dự.

Nhiều năm sau, tôi đã trở thành người dẫn đầu trong lĩnh vực của mình, còn Cố Trần Uyên vẫn luôn là người đồng hành lặng lẽ bên cạnh.
Chúng tôi có con, có một mái nhà, có cuộc sống yên bình sau bão tố.

Một lần tình cờ, tôi nghe nói Hạ Tranh chưa từng kết hôn lại.
Anh dốc toàn bộ tâm sức cho sự nghiệp, trở thành vị tướng uy nghiêm – và cô độc nhất trong giới quân đội.

Đôi khi, trong những đêm lặng, tôi vẫn thoáng nhớ về tuổi trẻ năm ấy.
Nhớ người thiếu niên từng che ô cho tôi dưới cơn mưa biên giới, từng hứa sẽ mãi bảo vệ tôi.

Nhưng những ký ức đó giờ đã lắng xuống, như mặt hồ sau cơn giông – phẳng lặng, không còn gợn sóng.

Lỡ nhau, là để đúng người đến kịp lúc.
Tôi và Hạ Tranh – cuối cùng chỉ như hai dòng nước trôi song song, mỗi người một hướng.
Còn tôi và Cố Trần Uyên – câu chuyện của chúng tôi, mới chỉ vừa bắt đầu.

(Hết Chương 8)


Bình luận

Loading...