Cuộc Hôn Nhân Hai Mặt
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Chị nói đi!”
“Bạn trai sắp cưới của Lâm Tuyết Nhi, mấy em có ai từng liên lạc với anh ta không?”
Ba cô gái liếc nhau, rồi Huệ Huệ nhanh miệng:
“Có ạ! Em có! Hôm công ty đi du lịch, anh ta đến đón cô ta, tiện thể bọn em có kết bạn WeChat luôn.”
“Rất tốt.” Tôi mở điện thoại, gửi cho Huệ Huệ một tệp PDF đã được tôi cặm cụi soạn đến khuya.
“Nhờ em chuyển cái này cho anh ta giúp chị.”
Tiêu đề tệp đơn giản mà đủ sức khiến người ta lạnh sống lưng:
“Món quà cưới gửi đến vị hôn phu của Lâm Tuyết Nhi.”
Vài ngày sau, tôi cùng mấy cô bạn ra phố, ăn uống, mua sắm, rồi hát hò đến khuya — tận hưởng cảm giác tự do mà lâu lắm rồi mới tìm lại được.
Khi đang vui, tôi nghe họ kể lại diễn biến mới.
Nghe đâu, vị hôn phu của Lâm Tuyết Nhi vừa mở tệp PDF ấy liền nổi điên.
Anh ta là con nhà giàu nhờ đền bù đất, nóng tính, lại có chút quyền thế.
Không kìm được cơn giận, anh ta phi thẳng đến nhà cô ta, hai người cãi nhau ầm trời, đồ đạc trong nhà bay tứ tung.
Nhưng bi kịch chưa dừng lại ở đó.
Sáng hôm sau, anh ta kéo đến công ty của họ, chỉ thẳng vào mặt Trần Húc mà quát:
“Đồ đàn ông đê tiện, dám dụ dỗ hôn thê của người khác!”
Anh ta còn cho in 500 bản PDF, phát khắp sảnh, thấy ai cũng đưa, khiến bảo vệ cũng không kịp cản.
Công ty rối tung lên.
Mà trong doanh nghiệp nhà nước, danh dự và tác phong là điều sống còn.
Sự việc lan rộng nhanh đến mức cấp trên phải can thiệp.
Một tuần sau, thông báo xử lý được gửi xuống.
Tiểu Diêu phấn khích nhắn trong nhóm:
“Có kết quả rồi! Trần Húc và Lâm Tuyết Nhi bị đuổi việc cả hai! Quá đã!”
Cả nhóm bùng nổ tiếng cười, tiếng reo vang rền.
Tôi nhìn màn hình, cảm xúc lại yên ắng đến lạ — chỉ còn chút bình thản như lớp bụi mịn lắng xuống đáy lòng.
Đúng lúc ấy, điện thoại rung lên. Là Trần Húc.
“Tô Chỉ Tình! Là cô làm, phải không?! Chính cô!”
Tôi mỉm cười, giọng lạnh nhạt:
“Nếu đúng là tôi thì sao?”
“Tại sao?! Cô đã nhận tiền rồi, một triệu đấy! Sao còn phải làm thế này, sao phải phá nát đời tôi?!”
Tôi bước ra trước cửa sổ kính, nhìn xuống dòng xe tấp nập dưới phố, khẽ cười.
“Trần Húc, tôi chỉ hứa với mẹ anh rằng sẽ không gửi chuyện này tới đơn vị của anh. Tôi đã giữ lời.”
“Tôi chỉ gửi nó cho đúng người cần nhận món quà cưới ấy thôi.”
Tôi ngừng lại một nhịp, giọng nhẹ như gió:
“Còn người đó sau khi nhận quà, họ chọn làm gì… thì đâu nằm trong tay tôi. Anh nghĩ có đúng không?”
Đầu dây bên kia lặng ngắt, rồi vang lên tiếng gào giận dữ xen lẫn nức nở.
Tôi không buồn nghe tiếp — bình thản cúp máy, rồi chặn số.
Tự rót cho mình một ly vang đỏ.
Chất rượu sóng sánh, ánh lên sắc đỏ uốn lượn trong lòng ly như một vệt máu đẹp đẽ.
Cuộc đời của họ — đã chìm vào bùn.
Còn tôi — mới thật sự bắt đầu sống.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰