CHỒNG LƯỜI MẮC CHỨNG TRÌ HOÃN, TÔI KHIẾN ANH HỐI HẬN
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi nhìn anh ta, chợt bật cười.
“Kỷ Hành, đừng diễn nữa, mệt không?”
Tôi lấy điện thoại, mở đoạn chat kia ra, đưa trước mặt anh ta.
“Đây chẳng phải ‘cơ hội cuối cùng’ của anh sao?”
Khi anh ta nhìn thấy đoạn tin nhắn đó, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Anh ta biết, tất cả đã kết thúc.
Anh ta khuỵu xuống đất, toàn thân rã rời.
“Không… không phải như vậy… Thư Vãn, nghe anh giải thích…”
“Không cần giải thích nữa.”
Tôi thu điện thoại lại, “Giữa chúng ta, không còn gì để nói.”
Tôi quay đi, kéo mẹ chồng và con trai, không quay đầu lại mà bước vào thang máy.
Sau lưng, tiếng gào tuyệt vọng của anh ta vang lên.
“Thư Vãn! Em đừng đi! Anh sai rồi! Anh thật sự sai rồi!”
Tôi không quay đầu lại.
Có những lỗi lầm có thể tha thứ.
Nhưng có những lỗi, thì không.
Về đến nhà, tôi thức cả đêm để soạn đơn ly hôn.
Hôm sau, Kỷ Hành quay về.
Anh ta quỳ trước mặt tôi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.
Anh ta tự tát vào mặt mình, nói bản thân bị mỡ heo che mắt, nhất thời hồ đồ.
Anh ta cầu xin tôi cho anh ta một cơ hội nữa.
Tôi nhìn anh ta, trong lòng không gợn sóng.
Tôi đẩy bản thỏa thuận ly hôn đến trước mặt anh ta.
“Ký đi.”
Khi nhìn thấy bốn chữ “thỏa thuận ly hôn”, anh ta giật lùi về sau như bị điện giật.
“Không! Anh không ly hôn! Thư Vãn, anh thà c.h.ế.t cũng không ly hôn!”
“Kỷ Hành, anh không mệt à?”
Tôi bình tĩnh hỏi, “Anh vắt óc suy tính, chẳng phải là để ly hôn với tôi, rồi cùng Lili song túc song phi sao?”
“Giờ tôi cho anh toại nguyện, sao anh lại không vui?”
“Không phải! Anh với cô ta đã chấm dứt rồi! Người anh yêu là em! Là gia đình này!”
Anh ta lắp bắp biện hộ.
“Người anh yêu không phải là tôi, mà là một bảo mẫu miễn phí, có thể giúp anh lo liệu mọi việc, để anh sống chẳng cần lo nghĩ.”
“Giờ anh cảm thấy mình đủ lông đủ cánh, muốn đổi sang một cô gái trẻ trung xinh đẹp hơn, thỏa mãn lòng sĩ diện của anh.”
“Chỉ tiếc là kế hoạch của anh bị tôi bắt bài.”
Từng lời tôi nói, như từng nhát d.a.o cứa vào tim anh ta.
Anh ta bất lực ngồi sụp xuống đất, không nói nên lời.
Cuộc ly hôn này, diễn ra rất căng thẳng.
Kỷ Hành không chịu ký, tôi lập tức kiện ra tòa.
Anh ta chắc không ngờ tôi lại dứt khoát đến thế.
Ngày ra tòa, anh ta vẫn cố van xin tôi, nói sẽ thay đổi.
Tôi chỉ nói với thẩm phán: “Mỗi lần anh ta nói sẽ thay đổi, thực chất là đang chuẩn bị cho lần phản bội tiếp theo.”
“Tôi mệt rồi, không muốn chờ nữa.”
Vì bằng chứng ngoại tình quá rõ ràng, cộng thêm mẹ chồng ra tòa làm chứng cho tôi, nên việc ly hôn được xử lý rất nhanh.
Quyền nuôi con thuộc về tôi, anh ta phải chu cấp tiền nuôi con.
Căn nhà – với tư cách là bồi thường do lỗi của anh ta – cũng được phán cho tôi.
Anh ta ra đi tay trắng.
Hôm hoàn tất thủ tục, anh ta đứng trước cổng phòng công chứng, cả người như xác không hồn.
Anh ta nhìn tôi, giọng khàn đặc, “Thư Vãn, em thật sự… đến một cơ hội cũng không cho anh sao?”
Tôi nhìn anh ta, nhớ lại hình ảnh chúng tôi khi mới kết hôn.
Khi đó, anh ta cũng từng hứa sẽ yêu tôi cả đời.
Tiếc là, thời gian là hòn đá thử vàng tốt nhất.
“Kỷ Hành, tôi đã từng cho anh cơ hội. Là anh không cần.”
“Có những chuyện, không thể ‘để sau’.”
Nói xong, tôi quay người rời đi.
Nắng chiếu lên người tôi, rất ấm áp.
Một năm sau, tôi dẫn con trai và mẹ chồng – giờ tôi đã gọi là “dì” – đi dạo trung tâm thương mại.
Bất chợt, mẹ chồng kéo tay tôi một cái, khẽ hất cằm về phía trước.
Tôi nhìn theo, thấy Kỷ Hành.
Anh ta gầy rộc, râu ria xồm xoàm, quần áo nhăn nhúm.
Anh ta đang níu kéo một cô gái ăn mặc thời thượng, dường như đang van vỉ điều gì đó.
Cô gái mặt đầy chán ghét, hất tay anh ta ra, nói một câu: “Không có tiền mà cũng đòi tán tôi? Biến đi!”, rồi dứt khoát bỏ đi trên đôi giày cao gót.
Kỷ Hành đứng thất thần tại chỗ, rồi nhìn thấy chúng tôi.
Thấy tôi, thấy con trai, thấy mẹ anh ta đang đứng sau lưng tôi, sắc mặt anh ta lập tức tái nhợt, quay người bỏ chạy như kẻ trốn tội.
Mẹ chồng hừ lạnh một tiếng: “Đáng đời, gieo nhân nào gặt quả nấy.”
Bà quay sang cháu trai, dịu dàng nói: “Con à, nhìn rõ dáng vẻ của nó, lấy đó làm bài học. Sau này, hoặc là đừng kết hôn, hoặc là đừng tính toán. Tính tới tính lui, ngoài vợ chồng ly tán, cha con chia lìa, thì còn được gì nữa?”
Nghe nói, sau khi bị công ty sa thải, Lili cũng lập tức đá anh ta.
Sau này anh ta có quen vài người nữa, nhưng chắc thấy không có bảo mẫu miễn phí, yêu đương tốn kém quá, nên đều tan vỡ.
Còn tôi, sống rất bình yên cùng con trai.
Tôi cải tạo lại ngôi nhà theo đúng sở thích của mình, sự nghiệp cũng ngày càng khởi sắc.
Một chiều cuối tuần, tôi đưa con đi thả diều trong công viên.
Con trai ngẩng mặt nhỏ nhắn hỏi tôi: “Mẹ ơi, khi nào mình về nhà ạ?”
Tôi mỉm cười ngồi xuống, xoa đầu con.
“Giờ về luôn.”
Đúng vậy, là bây giờ.
Không còn chờ đợi, không còn trì hoãn.
Cuộc đời tôi, cuối cùng đã do chính tôi làm chủ.
hết
(Hết Chương 7)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰