CHỒNG LƯỜI MẮC CHỨNG TRÌ HOÃN, TÔI KHIẾN ANH HỐI HẬN
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi tựa vào cửa phòng, lặng lẽ lắng nghe.
Tôi nghĩ, sắp tới sẽ là một trận c.h.ử.i rủa mới từ mẹ chồng.
Nhưng, tôi lại đoán sai lần nữa.
Đầu dây bên kia, mẹ chồng tôi im lặng rất lâu.
Lâu đến mức Kỷ Hành không nhịn được phải gọi: "Mẹ?"
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng thở dài rất dài từ bà.
"A Hành, chiêu này vợ con dùng, chẳng phải là học từ mẹ sao?"
Cả căn phòng lập tức rơi vào im lặng.
Tôi đứng ngoài cửa, cũng sững người.
Giọng mẹ chồng nhẹ nhàng mà đầy mệt mỏi, truyền qua khe cửa.
"Con quên rồi à? Hồi trẻ, ba con còn lười hơn con nữa. Chai dầu đổ rồi cũng không biết dựng lên."
"Lúc đó, mẹ cũng chẳng buồn nói, chẳng buồn cãi."
"Ông ấy nói 'lát nữa', thì mẹ để cho ông ấy chờ. Ông ấy nói 'quên rồi', mẹ để cho ông ấy quên."
"Ông ấy quên đóng tiền điện nước, cả nhà phải thắp nến ăn cơm trong bóng tối."
"Ông ấy quên mua gạo, cả ngày hôm đó chẳng có gì để ăn."
"Có lần, ông ấy quên đi họp phụ huynh cho con, con đứng chờ ngoài cổng trường ba tiếng, khóc đến sưng cả mắt."
"Kể từ lần đó, ông ấy không bao giờ quên việc nữa, cũng không còn nói 'lát nữa' nữa."
Giọng mẹ chồng nhẹ nhàng, nhưng từng chữ như nện vào lòng tôi.
Cũng nện vào lòng Kỷ Hành.
Tôi có thể tưởng tượng vẻ mặt kinh ngạc của anh ta lúc này.
"Con tưởng… con tưởng mẹ chỉ nói vậy thôi…"
Giọng anh ta khô khốc.
"Mẹ không nói suông, mẹ thật sự đã làm như vậy."
Mẹ chồng nói, "A Hành, một mái nhà là chuyện của hai người. Một người gồng gánh, mệt lắm. Sớm muộn gì cũng sụp đổ."
"Mẹ cứ tưởng con chỉ học được cái tính lười của ba con, không ngờ cả những thói xấu nhất cũng học theo, rồi áp dụng lên vợ mình."
"Thư Vãn là cô gái tốt, chẳng qua bị con ép đến đường cùng nên mới dùng chiêu của mẹ để trị con."
"Bây giờ con thấy khó chịu rồi? Vậy con có từng nghĩ, mấy năm nay, cô ấy đã sống thế nào không?"
Trong phòng làm việc, im ắng đến đáng sợ.
Tôi thậm chí còn nghe được tiếng thở nặng nề của Kỷ Hành.
Cái chiêu "trì hoãn chiến thuật" mà anh ta luôn tự hào, tưởng là bí kíp độc nhất để điều khiển tôi, hóa ra chỉ là đồ lượm nhặt từ chính thất bại của mẹ mình.
Đối với anh ta, đó là cú tát thật sự đau đớn.
"Mẹ… vậy con… con phải làm sao?"
Giọng anh ta đầy hoảng loạn.
"Làm sao? Tự gây họa thì tự dọn dẹp!"
Giọng mẹ chồng trở nên nghiêm khắc: "Ba con bị mẹ dạy dỗ một lần, ngoan suốt ba chục năm. Nếu con không muốn đi theo vết xe đổ của chú Hai con – vợ con bỏ, con cũng mất – thì mau đi xin lỗi vợ con! Lo mà sống t.ử tế!"
Cuộc gọi kết thúc.
Tôi lặng lẽ quay về phòng, nằm trên giường, lòng rối bời.
Tôi không ngờ, người mà tôi từng cho là nguồn gốc của sự lười biếng ở Kỷ Hành – mẹ chồng – lại là người tỉnh táo nhất trong nhà này.
Bà không phải nuông chiều, bà chỉ đang dùng một cách cực đoan, để dạy chồng và con trai mình hiểu thế nào là trách nhiệm.
Chẳng bao lâu sau, cửa phòng làm việc mở ra.
Kỷ Hành đi vào, đứng bên giường tôi, bóng anh ta bị ánh trăng kéo dài.
Tôi nhắm mắt, giả vờ ngủ.
Anh ta đứng đó rất lâu, rất lâu.
Rồi tôi nghe thấy một tiếng nức nở rất nhỏ, nghẹn ngào, bị đè nén.
Hôm sau, Kỷ Hành như biến thành một người khác.
Anh ta dậy rất sớm, lần đầu tiên chuẩn bị bữa sáng cho cả nhà.
Dù chỉ là sandwich đơn giản và sữa, trứng thì còn bị cháy, nhưng dáng vẻ vụng về mà nghiêm túc ấy khiến tôi có chút ngỡ ngàng.
Ăn xong, anh ta chủ động dọn bát đũa, cho vào máy rửa chén.
Trước khi ra khỏi nhà, anh ta kéo tôi sang một bên, nghiêm túc xin lỗi.
“Vợ ơi, anh xin lỗi.”
Mắt anh ta đỏ hoe, “Trước đây… anh thật sự là một thằng khốn.”
“Anh cứ nghĩ mấy chuyện đó là chuyện nhỏ, nghĩ em sẽ luôn đứng ra gánh thay. Anh chưa từng nghĩ, mỗi lần anh nói ‘đợi chút’, đều là một gánh nặng và tổn thương với em.”
“Anh biết bây giờ nói gì cũng muộn rồi, nhưng xin em cho anh một cơ hội nữa để bù đắp.”
Tôi nhìn anh ta, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Một người muốn tỉnh ngộ, thật sự phải trả giá đau đớn như vậy sao?
Tôi không lập tức đồng ý, chỉ nói: “Xem biểu hiện của anh đi.”
Từ hôm đó, Kỷ Hành bắt đầu thay đổi hoàn toàn.
Anh ta vứt hết tất cả tờ rơi đồ ăn ngoài trong nhà, mua một đống sách dạy nấu ăn, dán bảng thực đơn dinh dưỡng theo tuần lên tủ lạnh, mỗi ngày đổi món nấu cho chúng tôi.
Anh ta đảm nhận toàn bộ việc nhà, thậm chí thay luôn cái vòi nước tôi nhắc suốt nửa năm mà chưa sửa.
Anh ta mang chiếc áo ngủ lụa bị nhuộm màu đi tiệm chăm sóc chuyên nghiệp, không cứu được thì mua ngay một chiếc mới y hệt.
Anh ta không còn chơi game nữa, buổi tối ngồi đọc sách với con trai, kể cho tôi nghe mấy chuyện thú vị ở công ty.
Chỉ là thỉnh thoảng, khi màn hình điện thoại sáng lên, anh ta sẽ vô thức úp điện thoại lại.
Còn đôi khi buột miệng nói: “Hôm nay có thực tập sinh mới tên là Lili, làm việc rất năng nổ, làm anh nhớ tới em hồi mới đi làm.”
Lúc đó tôi nghĩ anh ta đang khen tôi, giờ nghĩ lại, có lẽ là đang thăm dò.
Cuối tuần, anh ta sẽ lên kế hoạch cho cả nhà đi chơi, mọi việc đều được sắp xếp đâu vào đấy.
Anh ta bỏ luôn câu cửa miệng “đợi chút”, tôi nói gì, anh cũng làm ngay lập tức.
(Hết Chương 5)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰