Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG LƯỜI MẮC CHỨNG TRÌ HOÃN, TÔI KHIẾN ANH HỐI HẬN

Chương 2



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi nói vậy nhưng tay vẫn lướt sang video kế tiếp.

 

Tiếng con trai khóc vừa lúc vang lên từ phòng khách.

 

Sắc mặt Kỷ Hành đen lại hoàn toàn.

 

Anh ta gào lên với tôi: “Thư Vãn! Em rốt cuộc muốn làm gì hả?!”

 

Tôi cuối cùng cũng đặt điện thoại xuống, ngồi dậy, bình tĩnh nhìn anh.

 

“Em chẳng muốn làm gì cả. Em đã nói là sẽ chuẩn bị, đâu phải không làm, anh điên cái gì?”

 

Câu nói ấy, đ.á.n.h trúng chỗ đau của anh ta.

 

Anh trợn mắt nhìn tôi, miệng mấp máy mà không nói nổi lời nào.

 

Bởi vì, đó chính là những lời anh từng nói với tôi hôm qua.

 

Cuối cùng, anh ta đành phải lúng túng mặc đồ cho con, loay hoay thu dọn đồ đạc.

 

Đến khi tôi chậm rãi trang điểm xong bước ra khỏi phòng, hai bố con họ đã ngồi ngay ngắn ở cửa chờ tôi rồi.

 

Kỷ Hành mặt mày khó coi, suốt cả đường đi không thèm nói câu nào với tôi.

 

Tôi thì thấy nhẹ nhõm vô cùng.

 

Tối về nhà, con chơi mệt nên ngủ rất nhanh.

 

Kỷ Hành tắm xong đi ra, tiện tay ném đồ thay ra cùng khăn tắm vào giỏ đồ dơ.

 

“Giặt đồ đi.”

 

Anh ta ra lệnh với giọng lạnh tanh.

 

“Lát nữa.”

 

Tôi không buồn ngẩng đầu, chăm chú xem tivi.

 

Có lẽ anh ta tức đến phát nghẹn, nên không nói gì thêm, quay về phòng.

 

Sáng hôm sau, trước khi đi làm, Kỷ Hành phát hiện không còn đôi tất sạch nào để mang.

 

Anh xông vào phòng tôi, chỉ vào giỏ đồ dơ đầy ắp.

 

“Thư Vãn! Hôm qua anh bảo em giặt đồ mà em lại không làm hả?”

 

Tôi ngáp một cái, dụi mắt: “À, tối qua mải xem tivi nên quên.”

 

“Cô!”

 

Anh ta tức đến mức không nói được, cuối cùng đành moi từ giỏ ra đôi tất nào ít hôi nhất để đi làm.

 

Tôi lạnh lùng nhìn anh ta phát điên.

 

Anh ta không chịu nổi, thì tôi chịu được chắc?

 

Ngày ngày trôi qua trong cuộc chiến “lát nữa” giữa tôi và Kỷ Hành.

 

Anh ta bảo tôi làm gì, tôi đều trả lời: “Lát nữa.”

 

Và sau đó thì… chẳng có sau đó.

 

Anh bảo tôi đi đóng tiền gas, tôi nói “lát nữa”, kết quả gas bị cắt, tôi thì thấy thảnh thơi, anh ta phải gọi đồ ăn ngoài ba ngày liền.

 

Anh nhờ tôi đặt vài bộ đồ mới trên mạng, tôi nói “lát nữa”, trời đột ngột trở lạnh, anh đành lôi áo khoác cũ từ mấy năm trước ra mặc đi làm.

 

Anh bảo tôi đặt lịch bảo dưỡng xe, tôi nói “lát nữa”, kết quả xe anh c.h.ế.t máy giữa đường đi làm, bị sếp mắng té tát.

 

Cuối cùng, Kỷ Hành phát nổ.

 

Tối đó, anh ta vừa về đến nhà đã đập cặp tài liệu xuống sofa.

 

“Thư Vãn, cô bị thần kinh hả?!”

 

Tôi đang chơi xếp hình với con, nghe vậy liền ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn anh: “Gì vậy?”

 

“Còn hỏi gì? Gần đây cô bị gì thế? Cố tình chống đối tôi à?”

 

“Tôi không chống đối anh.”

 

Tôi bình thản nói: “Chỉ là gần đây trí nhớ tôi không tốt, hay quên thôi.”

 

“Quên? Cô rõ ràng là cố ý!”

 

Mắt anh ta đỏ ngầu, trừng tôi như muốn ăn tươi nuốt sống.

 

Tôi đứng dậy, đối mặt với anh: “Kỷ Hành, những chuyện tôi làm khiến anh thấy khó chịu phải không?”

 

“Dĩ nhiên!”

 

“Vậy anh có bao giờ nghĩ, năm năm qua, mỗi ngày tôi đều sống như vậy?”

 

Tôi nói không to, nhưng lọt vào tai anh ta rõ ràng từng chữ.

 

Kỷ Hành sững lại.

 

“Tôi bảo anh đóng tiền điện, anh nói để lát nữa, kết quả mất điện, anh chỉ nói một câu ‘làm lại là được’.”

 

“Tôi nấu cơm xong, bảo anh rửa chén, anh nói để lát nữa, chén bát ngâm hai ngày thối lên, cuối cùng tôi vẫn phải rửa.”

 

“Tôi bảo anh pha sữa cho con, anh nói để lát nữa, kết quả con khóc đến khản cổ vì đói.”

 

“Kỷ Hành, mỗi lần anh nói ‘lát nữa’, tôi đều phải biến nó thành ‘ngay lập tức’.”

 

“Anh đẩy hết mọi trách nhiệm và phiền phức cho tôi, còn thấy đó là chuyện đương nhiên.”

 

“Giờ tôi chỉ trả lại cho anh một phần mười những gì anh làm với tôi, anh đã không chịu nổi rồi?”

 

Từng câu nói của tôi, chọc thủng cái mặt nạ bình thản của anh ta.

 

Anh ta mặt tái mét, môi run rẩy, không thốt nổi lời nào.

 

Tôi tưởng anh sẽ suy nghĩ lại, sẽ xin lỗi.

 

Nhưng tôi vẫn đ.á.n.h giá anh quá cao.

 

Sau một hồi im lặng, anh ta bỗng bật cười lạnh.

 

“Thư Vãn, cô đừng nói nghe cao thượng vậy.”

 

“Cô chẳng qua là thấy tôi bắt cô làm việc nhà, cô khó chịu đúng không?”

 

“Phụ nữ làm chút việc nhà thì sao? Có ai không làm đâu?”

 

“Tôi ngày ngày cày lưng kiếm tiền nuôi gia đình, về nhà để cô làm vài việc mà cô cũng tính toán với tôi thế à?”

 

“Tôi mù mới cưới cô về!”

 

Nói xong, anh ta vẫn chưa hả giận, đá bay thùng rác bên cạnh.

 

Rác văng tung toé.

 

Con trai bị dọa khóc thét.

 

Tôi bế con lên, trong lòng lạnh ngắt.

 

Thì ra trong mắt anh ta, tất cả những gì tôi làm chỉ là “làm chút việc”.

 

Anh chẳng hề nhìn thấy sự cố gắng của tôi, chỉ thấy tôi đang “tính toán chi li”.

 

Tôi nhìn người đàn ông trước mặt, gương mặt vặn vẹo vì tức giận, bỗng thấy xa lạ đến lạ thường.

 

Và tôi hiểu ra, có những người, mãi mãi không thể tỉnh ngộ.

 

Tôi không tranh cãi thêm với anh ta, bế con vào phòng ngủ, khóa trái cửa.

 

Ngoài cửa, là tiếng c.h.ử.i rủa điên cuồng của anh ta.

 

“Cô ra đây! Nói cho rõ ràng! Thư Vãn, con đàn bà điên này!”

 

Hôm sau, Kỷ Hành không đi làm.

 

Tôi đang làm bữa sáng trong bếp, anh ta bước vào, mắt đầy tơ máu.

 

“Thư Vãn, mình nói chuyện đi.”

 

Giọng anh ta khàn đặc.

 

Tôi không để ý, tiếp tục rán trứng.

 

Anh ta nắm lấy tay tôi: “Hôm qua anh nói là trong lúc tức giận thôi, em đừng để bụng.”

 

“Anh nghĩ giờ tôi còn tin được sao?”

(Hết Chương 2)


Bình luận

Loading...