Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHỒNG LƯỜI MẮC CHỨNG TRÌ HOÃN, TÔI KHIẾN ANH HỐI HẬN

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Chồng tôi bị chứng trì hoãn.

Tôi nấu cơm kêu anh rửa bát, anh nói để lát nữa.

Tôi giặt đồ bảo anh mang ra phơi, anh cũng nói để lát nữa.

Khi anh lại một lần nữa nói “để lát nữa”, tôi không nhịn nổi mà quát anh một câu.

Anh chơi game trên điện thoại, mặt tỉnh bơ: “Đã bảo lát nữa rồi, có phải anh không làm đâu, em thần kinh à.”

Đúng lúc chạm phải ánh mắt anh nhìn tôi như nhìn kẻ điên, toàn thân tôi lạnh toát.

Từ hôm đó, tôi cũng bắt đầu bị “trì hoãn”.

Nhưng khi tôi làm với anh đúng những điều anh làm với tôi trước đây, thì anh lại phát điên.

Mười giờ tối, trong nhà đột nhiên tối om.

Tôi đang gấp rút hoàn thành một bản thiết kế, màn hình máy tính vụt tắt, chỉ còn khuôn mặt sững sờ của tôi phản chiếu trong bóng tối.

“Cố Hành! Sao mất điện vậy?”

Tôi hét ra phòng khách.

Bên sofa truyền đến giọng lơ đãng của Cố Hành: “Ồ, chắc hết tiền điện rồi.”

Tôi chạy ra khỏi thư phòng, soi đường bằng đèn pin điện thoại, nhìn thấy anh vẫn nằm dài trên sofa, ánh sáng từ màn hình điện thoại chiếu lên gương mặt điềm nhiên của anh.

Tôi cố nén cơn tức hỏi:

“Ba ngày trước tôi đã nhắc anh nạp tiền điện, anh nói gì?”

Anh lướt điện thoại, mắt không thèm liếc tôi: “Gấp gì, lát nữa anh nạp.”

“Lát nữa? Giờ mất điện rồi! Bài thiết kế của tôi còn chưa kịp lưu!”

“Một cái bản thảo thôi mà, làm lại là được.”

Anh sốt ruột nhếch miệng: “Cằn nhằn gì, anh nạp ngay giờ.”

Anh chậm rãi mở app thanh toán, nhập số tiền, rồi trả.

Cả quá trình, không có lấy một chút áy náy.

Khoảnh khắc ấy, nhìn gương mặt thản nhiên của anh, uất ức và giận dữ tích tụ nhiều năm trong tôi đông lại thành một mảng lạnh lẽo.

Tôi bỗng thấy mình không thể chịu đựng thêm nữa.

Đây không phải chuyện nhỏ.

Đây là vô số chuyện nhỏ cộng dồn, là tất cả sự xem nhẹ anh dành cho tôi, là sự nguội lạnh đến tận tim.

Mười phút sau, đèn sáng trở lại.

Tôi nhìn vào file trống trơn trên máy tính, rồi nhìn gương mặt “đương nhiên phải thế” của anh, trong n.g.ự.c tôi nghẹn lại như có ai bóp chặt.

Cảm giác bất lực đó khiến tim tôi đau nhói từng cơn.

Ngày hôm sau, tôi chuẩn bị đi làm thì Cố Hành gọi tôi lại.

“Em yêu, chiều nay anh gặp khách hàng, em ủi giúp anh cái áo sơ mi xanh nhé.”

Tôi liếc anh một cái: “Được.”

Anh hài lòng gật đầu, quay lại phòng ngủ tiếp tục ngủ nướng.

Tôi đứng ở cửa, nhìn chiếc áo sơ mi anh vứt bừa bãi trên sofa, một ý nghĩ len vào trong đầu tôi.

Tôi không động vào nó, thay giày rồi đi thẳng ra ngoài.

Buổi chiều, điện thoại của Cố Hành gọi đến, giọng đầy tức tối.

“Thư Vãn! Em không ủi áo cho anh à? Anh sắp phải đi rồi, áo thì nhàu như dưa muối!”

Tôi đang làm việc trước máy tính, giọng bình tĩnh: “À, em quên.”

“Quên? Chút chuyện vậy mà cũng quên? Khách hàng này quan trọng lắm, giờ anh phải làm sao?”

Tôi học đúng giọng điệu tối qua của anh, chậm rãi nói:

“Chỉ là cái áo thôi, nhàu thì nhàu. Khách hàng nhìn năng lực của anh, đâu phải nhìn áo anh mặc.”

Đầu dây bên kia im bặt.

Tôi không đợi anh nói tiếp, nói luôn:

“Anh đừng gấp, tối em về sẽ ủi cho.”

Nói xong tôi cúp máy.

Thế giới lập tức yên tĩnh.

Tối tôi về nhà, Cố Hành đen mặt ngồi trên sofa.

Trên bàn là mấy hộp đồ ăn ngoài, rõ ràng anh không nấu cơm.

Thấy tôi, anh hừ lạnh:

“Thư Vãn, dạo này em càng lúc càng giỏi nhỉ.”

“Anh cũng thế mà.”

Tôi đổi giày, không buồn nhìn anh, đi thẳng vào bếp rót nước uống.

Anh đi theo, chặn ngay lối vào: “Hôm nay anh mất mặt với khách rồi! Em không thể để tâm một chút à?”

“Tôi nói rồi, tôi quên.”

Tôi uống nước, nhìn anh bình thản: “Đâu phải cố tình, anh nổi điên cái gì?”

Câu này, anh từng nói với tôi vô số lần.

Cố Hành bị tôi chặn họng, đỏ mặt tía tai.

Có lẽ anh chưa bao giờ nghĩ, cái logic anh dùng với tôi, sẽ có ngày tôi trả nguyên xi lại cho anh.

“Được, hay lắm!”

Anh chỉ tay vào tôi, nghẹn nửa ngày mới nói ra mấy chữ, rồi tức tối đi vào phòng ngủ, “Rầm!” một tiếng đóng cửa lại.

Tôi nhìn cánh cửa khép chặt, uống hết ly nước.

Đây mới chỉ là bắt đầu.

Cuối tuần, trời nắng rất đẹp.

Kỷ Hành hiếm khi không ngủ nướng, sáng sớm đã dậy hối tôi.

“Vợ ơi, hôm nay mình dẫn con đi công viên trò chơi đi, hôm qua anh đã hứa với thằng bé rồi.”

Con trai cũng nhìn tôi đầy mong chờ.

Tôi mỉm cười, xoa đầu con: “Được mà.”

Kỷ Hành lập tức phấn khởi: “Vậy em mau chuẩn bị đi, mặc đồ cho Niệm Niệm, rồi soạn đồ mang theo.”

Nói xong, anh ta lại nhào lên sofa, cầm điện thoại chơi game.

Tôi nhìn anh ta một cái, không nói gì, quay vào phòng ngủ rồi nằm lên giường.

Tôi lấy điện thoại ra, bắt đầu lướt video ngắn.

Khoảng nửa tiếng sau, giọng nói mất kiên nhẫn của Kỷ Hành vang lên từ phòng khách:

“Thư Vãn, em xong chưa? Sao còn lề mề vậy?”

Tôi mặc kệ.

Lại mười phút nữa trôi qua, cuối cùng anh ta chịu không nổi, lao vào phòng.

“Em đang làm cái gì vậy? Không phải nói là ra ngoài sao?”

Tôi giơ màn hình điện thoại lên, chậm rãi nói: “Đợi chút, em xem xong cái video này rồi đi.”

Sắc mặt Kỷ Hành cứng lại.

Anh ta nhìn tôi, ánh mắt đầy khó tin.

“Em đang bắt chước anh?”

“Đâu có.”

Tôi làm vẻ vô tội: “Tại em thấy video này thú vị mà, sắp xong rồi.”

Anh ta tức đến mức đi vòng vòng trong phòng: “Con trai đang đợi sắp khóc rồi đó!”

“Em biết rồi, anh đừng vội, em thu xếp ngay.”

(Hết Chương 1)


Bình luận

Loading...