Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chiếc Gương Trói Buộc

Chương 9



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Một năm sau ngày cưới, cô mang thai.

Căn phòng trống trong ngôi nhà – nơi hai người vẫn gọi đùa là “tổ ấm của tương lai” – cuối cùng cũng có thể bắt đầu trang trí.

Thế nhưng, Lục Hoài Xuyên nhanh chóng nhận ra điều kỳ lạ.
Rèm cửa màu hồng, thảm hồng, thú bông hồng, rồi đến cả mấy bộ váy nhỏ xinh xắn – thứ gì An Gia Ninh chọn cũng toàn sắc hồng dịu.

Anh bật cười, ôm cô từ phía sau:
“Ninh Ninh, em chắc chắn đến vậy sao? Trong bụng là bé gái à?”

An Gia Ninh khẽ vuốt bụng, ánh mắt vừa dịu dàng vừa kiên định:
“Không biết vì sao, em luôn có cảm giác ấy… như có sợi dây gì đó giữa em và con.”

Sự chắc chắn vô cớ ấy, ngay cả chính cô cũng không lý giải được.

Khi thai giáo, An Gia Ninh thích đọc truyện cổ tích.
Không hiểu vì sao, mỗi lần mở sách, cô đều chọn “Lọ Lem.”
Đặc biệt là đoạn bà tiên đỡ đầu dùng phép biến quả bí thành xe ngựa, biến đôi dép cũ thành giày thủy tinh.

Mỗi lần đọc tới đó, cô lại thấy lòng mình run khẽ – như thể từng sống trong cảnh ấy rồi.
Cô chỉ cười, tự nhủ: có lẽ vì bản thân cũng từng giống Lọ Lem, trải qua khổ nạn nhưng vẫn tin vào điều tốt đẹp.

Mười tháng mang nặng, đứa bé chào đời đúng kỳ.
Là một bé gái, khỏe mạnh, xinh xắn, tiếng khóc trong trẻo như xé tan mọi bóng tối.

Vài ngày sau, khi ngắm con say sưa ngủ trong nôi, Lục Hoài Xuyên khẽ hỏi:
“Đặt tên con là gì nhỉ? Anh lật cả đống từ điển, mà chẳng thấy cái nào đủ hay.”

Ánh nắng chiều rọi qua khung cửa, đổ lên gương mặt nhỏ nhắn, an yên như thiên sứ.
An Gia Ninh mỉm cười, giọng khẽ đến mức như thì thầm:
“Gọi con là… An Hy Vọng nhé.”

Câu nói bật ra bất ngờ, không hề qua suy nghĩ.
Nói xong, cô ngẩn người.
Tại sao lại là “Hy Vọng”?

Giây sau, nước mắt cô tràn mi – không vì buồn, mà vì xúc động đến nghẹn.

Lục Hoài Xuyên vội nắm tay vợ:
“Vợ ơi, sao lại khóc? Hy Vọng là cái tên đẹp lắm. Anh cũng mong con lớn lên trong hy vọng và ánh sáng.”

An Gia Ninh khẽ gật đầu, nghẹn ngào:
“Em biết… chỉ là… hạnh phúc quá.”

Cô ôm con gái vào lòng, ngón tay chạm nhẹ vào bàn tay bé xíu kia.
“Hy Vọng à… Hy Vọng của mẹ…”

Đứa bé nghe giọng mẹ, bất chợt bật cười “khanh khách”.
Tiếng cười trong trẻo như một nốt nhạc được gửi về từ ký ức xa xăm.

An Gia Ninh mỉm cười qua làn nước mắt:
“Con cũng thích cái tên này rồi, đúng không?”

Cô đâu biết, cái tên ấy – “Hy Vọng” – không chỉ là cho con,
mà còn là cho một linh hồn từng lạc lối trong bóng tối, từng thề rằng “Con sẽ cứu mẹ”.

Giờ đây, lời hứa ấy đã trọn.
Bằng một hình hài khác, một khởi đầu khác –
Hy Vọng, cuối cùng cũng trở về trong vòng tay mẹ.

(Hết Chương 9)


Bình luận

Loading...