200 Lần Chuyển Khoản Cho Kẻ Thứ Ba
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Thiếu quan tâm?” Luật sư Vương cắt ngang. “Nguyên đơn trước hôn nhân đã trả 50 vạn tiền đặt cọc mua nhà, sau kết hôn tự gánh toàn bộ khoản vay 8000 tệ/tháng, chi trả mọi chi phí nuôi con 5000 tệ/tháng, còn đưa cho bị đơn 3000 tệ mỗi tháng để chi tiêu, trong khi thu nhập chỉ có 12.000. Xin hỏi, vậy là không đủ quan tâm?”
“Nhưng…”
“Bị đơn chuyển khoản cho người thứ ba 200 lần, tổng cộng 67 vạn, còn hứa sẽ mua nhà, đặt cọc 80 vạn. Tiền đó từ đâu ra? Là tiền tiết kiệm của nguyên đơn trước hôn nhân, đúng không?”
Luật sư bên bị không nói được lời nào.
Thẩm phán nhìn về phía Hà Kiến Quốc: “Bị đơn, anh có gì muốn nói không?”
Hà Kiến Quốc đứng lên, giọng nhỏ như muỗi: “Tôi… tôi biết mình sai rồi…”
“67 vạn anh chuyển cho người thứ ba, là tiền của nguyên đơn phải không?”
“…Phải.”
“Anh ngoại tình trong hôn nhân, chuyển tiền cho người thứ ba. Anh có thừa nhận không?”
“…Tôi thừa nhận.”
Thẩm phán gật đầu, gõ búa:
“Tạm nghỉ phiên, chờ ngày tuyên án.”
Bước ra khỏi phòng xử, tôi hít sâu một hơi.
Luật sư Vương vỗ nhẹ vai tôi: “Yên tâm đi, lần này chị chắc chắn thắng.”
“Cảm ơn chị.”
“Không có gì. Chị làm rất tốt.”
Tôi quay đầu lại, thấy Hà Kiến Quốc đang đứng trước cửa phòng xử, cúi đầu bất động.
Tôi bước đến, đứng trước mặt anh ta.
“Hà Kiến Quốc.”
Anh ta ngẩng lên, nhìn tôi.
“Tôi trả tiền đặt cọc nhà, trả tiền vay, nuôi con.” Tôi nói. “Còn anh — dùng tiền của tôi để nuôi bồ nhí.”
Anh ta mấp máy môi, không thốt ra lời.
“Giờ… đến lúc trả lại rồi.”
Tôi quay người bước đi, không ngoảnh lại.
Phía sau vang lên giọng anh ta, khản đặc, yếu ớt:
“Xin lỗi…”
Xin lỗi?
Đã quá muộn rồi.
7.
Ngày tuyên án, Hà Kiến Quốc không đến.
Luật sư của anh ta nói anh ta bị bệnh, đang nằm viện.
Lúc thẩm phán đọc bản án, tôi rất bình tĩnh.
“Qua quá trình xét xử, tòa tuyên: nguyên đơn Lâm Vũ và bị đơn Hà Kiến Quốc chính thức ly hôn.
Quyền nuôi dưỡng con thuộc về nguyên đơn, bị đơn có trách nhiệm chu cấp 2.000 tệ mỗi tháng.”
“Căn nhà thuộc quyền sở hữu của nguyên đơn.”
“Khoản tiền 67 vạn bị đơn chuyển cho người thứ ba Trương Đình được xác định là hành vi chuyển tài sản trong thời kỳ hôn nhân, người thứ ba phải hoàn trả đầy đủ cho nguyên đơn.”
“Khoản tiết kiệm 20 vạn trước hôn nhân của nguyên đơn, thuộc về nguyên đơn.”
Đọc xong, thẩm phán gõ búa: “Bản án có hiệu lực.”
Tôi đứng dậy, cúi người cảm ơn, rồi xoay người bước ra khỏi phòng xử.
Ánh nắng bên ngoài chói chang, tôi phải nheo mắt lại.
Tiểu Trương chạy đến, ôm chầm lấy tôi: “Lâm Vũ, cậu thắng rồi!”
Tôi mỉm cười: “Ừ, mình thắng rồi.”
“Tiếp theo thì sao?”
“Tiếp theo…” Tôi nghĩ một chút. “Về nhà, ôm con trai một cái.”
Tiểu Trương cười, mắt đỏ hoe: “Cậu thật sự rất giỏi.”
“Cảm ơn.”
Về đến nhà, mẹ tôi đang bế con trai đợi tôi trong phòng khách.
“Mọi chuyện thế nào rồi?”
“Tòa xử rồi. Nhà là của con, con trai con nuôi, 67 vạn mà anh ta chuyển cho tiểu tam, tòa buộc phải đòi lại.”
Mẹ tôi thở phào: “Tốt quá rồi.”
Tôi bước đến, ôm lấy con trai.
“Mẹ về rồi.”
Con nhìn tôi, đưa tay sờ má tôi.
Tôi cười, nước mắt rơi xuống.
“Mẹ không sao. Mẹ ổn lắm.”
Tối đến, tôi ngồi một mình trên ban công, ngắm cảnh đêm ngoài trời.
Điện thoại reo — một số lạ.
Tôi nhấc máy: “A lô?”
“Lâm Vũ, là anh.”
Hà Kiến Quốc.
“Anh gọi làm gì?”
“Anh… anh muốn gặp con.”
“Không được.”
“Lâm Vũ, đó là con anh…”
“Lúc anh ngoại tình, sao không nghĩ đến nó?” Tôi ngắt lời. “Lúc anh đặt khách sạn, mua túi cho con kia, sao không nghĩ đến nó?”
“Anh biết mình sai rồi…”
“Muộn rồi.” Tôi nói. “Bản án đã tuyên rõ ràng: mỗi tháng anh phải cấp dưỡng 2000 tệ. Chỉ vậy thôi.”
“Lâm Vũ…”
“Đừng gọi nữa.” Tôi cúp máy, rồi chặn số.
Tôi nhìn ra bầu trời đêm, hít một hơi thật sâu.
Kết thúc rồi.
Ba năm hôn nhân, hai năm phản bội — cuối cùng cũng đã kết thúc.
Tôi nhớ lại câu anh ta từng nói:
“Em là người vợ tuyệt vời nhất trên thế gian.”
Phải.
(Hết Chương 7)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰