Thông tin truyện
ĐỔI CHỒNG PHÚT CUỐI
Trong ngày cưới của tôi, một đàn em khóa dưới của thanh mai trúc mã bỗng xông vào như mất trí.
Cô ta đưa tay ôm lấy cái bụng hơi nhô ra, ánh mắt đầy oán hận và đau đớn, nhìn chằm chằm vào người đàn ông đã gắn bó với tôi hai mươi năm.
“Điền Diêu! Anh không còn tư cách gặp mẹ con tôi nữa!”
Câu nói nghẹn ngào ấy vang lên giữa lễ đường trang trọng, rồi cô ta quay người, xách váy đỏ chạy ra khỏi hội trường.
Như một cô dâu đang bỏ trốn.
Toàn bộ không gian lặng đi.
Tôi đứng giữa thảm đỏ, trong chiếc váy cưới trắng dài chạm đất, bó hoa trong tay khẽ run. Không phải vì sốc, mà vì tất cả… đều nằm trong dự tính của tôi.
Người bạn thanh mai trúc mã — người đàn ông tôi từng tin tưởng hơn hai mươi năm — đã không chút do dự, tháo nhẫn cưới ra.
Anh ta không nhìn tôi lấy một lần, chỉ lao theo bóng dáng đỏ rực ấy như kẻ bị thôi miên.
Chú rể của tôi, ngay giữa lễ đường, chạy theo người khác.
Cả khán phòng như bị nén chặt trong tiếng xì xào.
Sắc mặt cha mẹ tôi trắng bệch, còn ánh mắt cha mẹ Điền Diêu thì lạnh tanh, xấu hổ xen lẫn tức giận.
Chỉ riêng tôi vẫn bình thản.
Tôi lấy điện thoại ra, mở khung chat có avatar đen tuyền quen thuộc.
Tin nhắn cuối dừng lại cách đây hai tiếng.
Tôi gõ vài chữ:
“Anh thắng rồi. Tôi thua.”
“Đợi tôi mười phút.”
Cố Khâm — người đàn ông ấy — từ trước đến nay chưa từng thất hứa.
Tôi nắm chặt micro, thứ vốn được chuẩn bị cho lời “Em đồng ý”, rồi nhẹ nhàng trấn an đám đông đang xôn xao.
Khách khứa đông, miệng đời lại nhiều chuyện.
Có người tán thưởng rằng tôi điềm tĩnh, có người cười khẩy vì thấy trò vui, cũng có vài kẻ lập tức lấy điện thoại ra, lan truyền tin tức đi khắp nơi.
Tôi chỉ mỉm cười, giữ vẻ bình thản, chờ người tôi biết chắc sẽ đến.
Chín phút mười lăm giây.
Anh ấy xuất hiện.