Thông tin truyện
BẠN TRAI TƯỞNG TÔI GIẬN DỖI
“Vé máy bay tôi đặt xong rồi.” Lâm Vãn đặt điện thoại xuống, giọng bình thản như thể đang nói một chuyện chẳng liên quan gì đến mình.
“Vé gì cơ?” Trần Mặc vẫn cắm cúi chơi game, ánh mắt không rời khỏi màn hình.
“Chiều mai, ba rưỡi, bay đến Hàng Châu.”
Anh ta khẽ nhướn mày, giọng mang ý cười:
“Lại giận nữa à? Lần này tôi phải dỗ em bao lâu đây?”
Lâm Vãn không đáp, chỉ mở túi, lấy ra một tập giấy dày cộp — giấy ly hôn.
Tiếng “tách” nhẹ vang lên khi cô đặt nó xuống bàn.
Trần Mặc thoáng sững người, chiếc điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống sofa.
“Em điên à, Lâm Vãn?”
“Không.” Cô bình tĩnh đứng dậy. “Lịch sử chuyển khoản của anh, tôi in ra rồi — sáu mươi trang.”
Tập giấy đáp xuống bàn trà, nặng nề như một phán quyết.
“Lâm Vãn, em—”
“Đừng gọi tôi nữa.” Cô cắt ngang, bước về phía phòng ngủ. “Chiều mai tôi đi. Anh ký hay không, tùy.”
Cánh cửa khép lại.
Phòng khách rơi vào im lặng.
Trần Mặc ngồi lặng trên sofa, đôi tay run run cầm sáu mươi trang giấy,
chỉ còn lại một mình anh và sự trống rỗng.