Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Vợ thuê 9 đồng

Chương 5



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

“Trình Nặc đánh người thật hả?”

“Đúng đấy! Em với Tiêu Hướng Bắc vừa định đi chơi thì anh ấy tự dưng xuất hiện rồi đấm thẳng vào cậu ta!”

“Em vừa nói gì? Em hẹn hò với ai cơ?”

“Tiêu Hướng Bắc mà.”

Tần Sơ Nhụy đáp tỉnh bơ.

Tôi lập tức nổi nóng:
“Thế còn Trình Nặc? Em tính bỏ mặc anh ấy sao?”

Tần Sơ Nhụy ngẩng lên, vẻ mặt khó hiểu:
“Chị nói gì vậy Giai Giai? Anh ấy là anh trai em mà.”

Không trách được Trình Nặc bùng nổ.
Bị “cắm cỏ” đến cả cánh đồng, không nổi điên mới lạ.

“Giờ hai người đang ở đâu?”
“Đồn công an.”

“Ai báo cảnh sát?”
“Em báo… không nghĩ hai người đều bị giữ lại.”

“Giai Giai… bây giờ em chỉ được chuộc một người thôi, nên…”

Hóa ra có bồ mới là mặc kệ người cũ.
Có lẽ cả đời Trình Nặc cũng không tưởng nổi mình lại thành kẻ bị bỏ rơi.

“Em gọi chị để nhờ chuộc người hả?”
“Ừ…”

“Chị đang ở xa trung tâm, nhờ ai khác đi.”

Tôi vừa định tắt máy thì nghe giọng Tần Sơ Nhụy gấp gáp:
“Giai Giai! Chị là chị dâu của em! Anh trai em thương chị đến vậy, chị nỡ để anh ấy một mình trong phòng tạm giam lạnh toát sao?”

“Tiêu Hướng Bắc là dân boxing đấy, bị ăn đòn một cái là nội thương không ít!”
“Càng để lâu càng nguy hiểm đó!”

Tôi chưa kịp hỏi rõ, cô ấy đã vội tắt máy.
“Alo?! Nói cho rõ coi!”

Mới nãy còn là “tình địch”, giờ lại biến thành “chị dâu” của cô ấy?
Tần Sơ Nhụy cúp máy nhanh như chớp.

Nhưng điều tôi phải làm bây giờ là đến cứu Trình Nặc.
Tần Sơ Nhụy không hề nói quá. Tiêu Hướng Bắc thật sự là dân quyền anh, lỡ Trình Nặc bị nội thương…

Người chịu thiệt vẫn là tôi thôi.

Tôi phóng như bay đến đồn công an, tim cứ treo lơ lửng.
Ba tôi từng ngồi tù, mỗi lần vào thăm lại thấy người ông đầy thương tích.
Tôi không dám tưởng tượng Trình Nặc – người đàn ông lúc nào cũng chỉnh tề, điềm đạm – bị nhốt chung với đám giang hồ.

“Trình Nặc! Phải đưa anh ấy đi bệnh viện ngay!”
Tôi thở hổn hển nói với chú công an.

“Cô là vợ Trình Nặc phải không? Đưa chứng minh đây, làm thủ tục trước.”
Tôi gật đầu lia lịa, rút giấy tờ:
“Nhanh lên! Anh ấy cần được chữa trị!”

“Bị đấm vài cái thôi mà, đưa đi viện gì?”
Chú công an liếc tôi, giục làm giấy.

Đến lúc gặp Trình Nặc, tôi mới hiểu.
Má anh sưng to, quầng mắt bầm tím – Tiêu Hướng Bắc ra đòn toàn nhắm mặt.

“Đau không?”

Anh không trả lời, chỉ khẽ nói:
“Đến công ty một chuyến.”

Đúng là người nghiện việc – đến nước này vẫn nghĩ đến công ty.

“Đừng cố tỏ ra mạnh mẽ nữa. Muốn khóc thì cứ khóc, vai tôi đây.”
“Tôi khóc gì…”
“Đàn ông mà, ai chẳng bị ‘mọc sừng’ đôi lần. Không lẽ đây là lần đầu?”
“Tôi có… đâu mà…”

“Thôi thôi, càng giải thích càng lộ. Ai cũng biết rồi.”

Tôi giả vờ tỏ ra hiểu chuyện:
“Tần Sơ Nhụy kiểu con gái như vậy, nhiều người thích cũng bình thường. Anh cũng đừng buồn. Nếu muốn quên đau thất tình, chúng ta có thể… thử yêu nhau xem sao. Còn tiết kiệm được tiền làm lại giấy kết hôn nữa.”

Ánh mắt Trình Nặc bỗng tối sầm.
Kiểu này là muốn bốc hỏa hay do câu nói dở tệ của tôi đụng trúng chỗ đau?

“Nếu vì tôi mà hai người cãi nhau, tôi sẽ giải thích. Tiêu Hướng Bắc tôi quen, anh ta…”
“Anh ta không phải vị hôn phu em. Cũng chẳng phải người yêu em. Chính anh ta thừa nhận.”

Giọng Trình Nặc chắc nịch.
“Đúng, anh ta từng là khách hàng của tôi.”

Tôi cứ nghĩ Trình Nặc sẽ mắng, sẽ sỉ nhục.
Nhưng anh chỉ thở dài:
“Tần Sơ Nhụy là em họ tôi.”

Tôi còn chưa kịp tiêu hóa, anh đã nhấn ga phóng đi.

Tới công ty, tôi bất ngờ vì muộn thế mà vẫn còn nhân viên tăng ca.

“Vào phòng tôi.”

Anh lấy hộp thuốc từ ngăn bàn, đưa cho tôi:
“Bôi cho tôi đi.”

Tôi ngồi xuống ghế sofa, cẩn thận sát trùng từng vết bầm.
Ánh mắt anh nhìn tôi khác lạ, có gì đó khiến tôi khó chống đỡ.

Anh hỏi:
“Lhasa vui thế sao?”

Tôi giật mình – Lhasa là bí mật tôi chưa từng nói với ai, trừ một người duy nhất.

“Anh là…?!”

“Hà Giai Giai, em phản ứng chậm quá.”

Anh nhìn tôi, đột ngột đè xuống sofa. Tôi chới với, nắm chặt áo anh.

Cả người anh áp sát, không biết vô tình hay cố ý.
“Lần này lại do em chủ động nhé.”

Anh cúi xuống, tấn công như sói đói, không cho tôi đường lui.

Nhưng… cửa chớp chưa kéo!

Tôi mở mắt – cả văn phòng, hàng chục ánh nhìn dồn về phía chúng tôi.

Xong phim.

Tôi nhìn Trình Nặc, mặt bầm mà vẫn cười đắc thắng – xấu tệ.

Lucy gào lên:
“Bảo sao hôm nay bị bắt tăng ca! Hóa ra là ngồi xem phim ngôn tình miễn phí!”

Tôi là Trình Nặc.

Lần đầu gặp Hà Giai Giai là tại vòng chung kết toàn quốc cuộc thi khởi nghiệp.
Giữa sân khấu lớn, cô ấy đứng một mình.

Ban giám khảo hỏi:
“Cô nghĩ có thể tự làm hết dự án à? Cô là con gái, hay cô quá tự tin?”

Cô trả lời dõng dạc:
“Giới tính không quyết định khả năng khởi nghiệp. Tôi không tự phụ. Và xin ngài đừng áp đặt định kiến.”

Từng câu từng chữ, thẳng thắn, không run.

Sau đó, tôi lại thấy cô trên truyền hình, người dẫn đầu ý tưởng “thuê thời gian”.
Nhưng thị trường khắc nghiệt hơn cô nghĩ, nhất là với phụ nữ.
Tôi không biết cô trụ nổi không.

Rồi tôi cứ nghĩ về cô gái ấy. Tôi mua gói dịch vụ của cô.
Không ngờ… cô đồng ý kết hôn với tôi.

Món ăn đầu tiên cô nấu nhiều dầu mỡ, tôi vẫn ăn hết, đau bụng cả đêm.
Mẹ tôi sau đó ngày nào cũng qua, cô vẫn nấu. Căn phòng lạnh lẽo nhờ cô mà ấm áp.

Nhưng cô lúc nào cũng gọi tôi là “sếp”. Chỉ khi có mẹ tôi mới gọi “chồng”.

Tôi cố ý chuyển đến chi nhánh, cố ý chiếu màn hình họp bằng điện thoại, vậy mà không ai nghi ngờ. Ảnh đại diện rõ thế cơ mà!

Tôi đi ngang phòng trà, nghe đám nhân viên bàn tán cái túi cô mới mua, bảo tôi keo kiệt.
Tôi mà loại người đó à? Tôi bảo Tần Sơ Nhụy chọn cái đắt nhất để tặng cô.

Rồi Tiêu Hướng Bắc xuất hiện. Cô hôn tôi, giả vờ say.
Nghĩ lừa được tôi à? Không dễ.

Sao lúc nào cô cũng tránh mặt tôi? Là vì cái tên đó sao?
Tức muốn phát điên.
Tôi quyết định mặc kệ cô.

Mưa rồi… không biết cô có ướt không.
Tôi dùng nick phụ để nhắn tin – gói 10 tệ. May mà còn.

Tôi muốn tặng quà nhưng chọn sai thời điểm.
Cô giận. Lần đầu tôi thấy cô giận đến thế.
Tôi không biết phải làm gì…

Tôi làm mất cô rồi…

Giờ chỉ dám mua gói 10 tệ để được nói chuyện.

Lại gặp tên khốn đó. Không chỉ dây dưa với vợ tôi còn định gạ gẫm em họ tôi?!
Không chịu nổi, tôi tẩn cho một trận.

Sau đó Tần Sơ Nhụy mới nói anh ta chỉ là khách hàng cũ. Tôi mới thở phào.
Nhưng động đến em tôi thì không đời nào.

Tôi… không muốn giấu nữa.
Giấu cái gì mà giấu!

Vợ tôi hôn ngọt thật, tay mềm thật…
Giờ thì ai cũng biết tôi có vợ rồi.

Hừ!
Hà Giai Giai, lần này em không thoát được đâu!

(Hết Chương 5)


Bình luận

Loading...