Trốn Hôn, Gặp Ngay Thanh Mai Biến Thái
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Anh khẽ gật đầu, giọng run run như đứa trẻ sợ mất đồ quý:
“Có… vẫn có. Thậm chí còn nhiều hơn. Họ bảo em lại đặt vé máy bay, bảo em sẽ bỏ đi, giống như bốn năm trước… Anh sợ quá, nên lập tức chạy về.”
Một tia giận dữ như lửa bùng lên trong ngực tôi.
Nếu có thể, tôi muốn hét thẳng vào mặt những “người vô hình” đang thao túng định mệnh kia.
Tình yêu của tôi không cần ai phán xét.
Hạnh phúc hay không, chỉ tôi mới biết.
Còn “mãi mãi” — thứ đó quá xa vời. Tôi chỉ cần từng khoảnh khắc hiện tại, đủ chân thật, đủ vui vẻ là được.
Nếu “nữ chính” bắt buộc phải yêu “nam chính”, vậy thì tôi sẽ từ chối làm nữ chính.
Tôi muốn làm nữ vương của chính cuộc đời mình.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, nói thật rõ ràng:
“Chúng ta kết hôn đi.”
Anh sững người: “Bây… bây giờ á?”
Tôi gật đầu, bình thản mà kiên định:
“Ừ, ngay bây giờ. Cục Dân chính vẫn mở. Làm sớm xong sớm, còn kịp về thu dọn.”
Rất nhanh sau đó — chụp ảnh, ký tên, đóng dấu.
Khi cầm tờ giấy đỏ rực bước ra khỏi tòa nhà, gió buổi chiều thổi qua, lòng tôi bỗng nhẹ như vừa thoát khỏi một giấc mơ.
Giờ thì hay rồi. Có dấu đỏ, có pháp luật chứng nhận.
Tôi muốn xem mấy dòng chữ lơ lửng kia còn dám can thiệp vào đời tôi nữa không.
Tống Kỳ Vũ ngẩn ngơ nhìn tờ hôn thú, cười ngây ngô như đứa trẻ nhặt được kẹo:
“Chúng ta… thật sự cưới nhau rồi à?”
Tôi gật đầu, nhoẻn cười: “Ừ. Tên anh và tôi — cùng trong một hộ khẩu.”
Anh cười thành tiếng, trịnh trọng gấp tờ giấy, cất ngay vào ngực áo như cất vật báu.
Tôi vòng tay qua tay anh, hỏi đùa:
“Giờ còn thấy chữ nào bay quanh đầu em không?”
Anh liếc quanh, ngạc nhiên thốt:
“Không còn nữa rồi! Biến mất sạch rồi!”
Tôi khẽ mỉm cười.
Hóa ra, chúng tôi cuối cùng cũng được sống như những con người bình thường.
Sau đó, dù Tống Kỳ Vũ đã bình tĩnh hơn trước, nhưng nghe tôi bảo phải quay lại trường dự lễ tốt nghiệp, anh vẫn kiên quyết đòi đi cùng.
“Không quan trọng lý do. Bốn năm trước anh đã không kịp tiễn em đi, chỉ có thể nhìn em qua ảnh. Lần này, anh muốn đứng bên cạnh em đến phút cuối.”
Rồi anh nheo mắt, giọng ghen tuông mà cố che:
“Với lại, đám bạn bên kia chắc chưa biết em có chồng đâu nhỉ? Hay em tính giấu luôn à?”
Tôi chỉ bật cười.
Đành để anh đi theo.
Khổ nhất là Trần Bách — dự án mới vừa khởi động, đã bị ép phải gánh thay toàn bộ công việc.
Trước khi tôi lên máy bay, anh ta gọi sang, than thở như người sắp tuyệt mệnh:
“Chắc tôi mắc nợ hai người kiếp trước mất!”
Tống Kỳ Vũ tỉnh rụi đáp:
“Bạn học cũ cả mà, khách sáo gì. Cuối kỳ chia thêm cậu hai phần lợi nhuận, thế được chưa?”
“Chốt!” — đầu dây bên kia đổi giọng cái rụp, lễ phép hẳn:
“Chúc ông chủ đi chơi vui vẻ nhé! Cứ thong thả, chưa cần về vội đâu!”
Sau mười tiếng bay, chúng tôi đáp xuống.
Lần đầu tiên gặp lại Sédric — người bạn đã giúp đỡ tôi những năm ở nước ngoài — tôi mới biết anh ấy đi cùng bạn trai.
Anh ta niềm nở bắt tay Tống Kỳ Vũ, rồi thân thiện giới thiệu người yêu.
Không khí bữa ăn ấm cúng, nhẹ nhàng, như một buổi gặp lại sau cơn mưa dài.
Khi chỉ còn hai người, Sédric cười trêu:
“Đây là người mà em từng nói ‘vẫn còn thương’ hả?”
Tôi gật đầu.
Anh ta bật cười: “Giỏi đấy. Vừa quay về đã tóm được luôn. Dám lắm!”
Tôi chỉ biết cười, không giải thích.
Chuyện giữa tôi và Tống Kỳ Vũ — kỳ lạ, bất ngờ, gần như không thể kể cho ai — thôi thì để nó làm bí mật của hai người chúng tôi.
Chúng tôi tiễn Sédric và bạn trai ra sân bay.
Tống Kỳ Vũ nắm lấy tay tôi, mỉm cười.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục hành trình của riêng mình — đi ngắm cánh cụt, ngắm đại dương xanh sâu hút mắt.
Dù ở đâu, dù giữa những miền gió khác nhau, bàn tay ấy vẫn không rời khỏi tay tôi.
Tôi biết, từ giây phút đó, tôi đã thật sự nắm được hạnh phúc của mình — không phải trong lời tiên đoán, không phải trong mấy dòng chữ bay lơ lửng kia, mà là trong hiện tại mà tôi chọn.
(Hoàn)
(Hết Chương 8)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰