Trang Thứ Ba
Chương 10
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Bộ sách thiên văn bản đặc biệt — món quà mà Tử Hiên mong đợi bấy lâu — cuối cùng cũng được đặt vào tay thằng bé.
“Này nữa này!” — nó hớn hở mở hộp quà tiếp theo từ bác sĩ Chu.
Một chiếc kính thiên văn nhỏ, dành cho người mới bắt đầu.
“Wow!” — đôi mắt nó sáng rực như những vì sao ngoài cửa sổ.
“Tối nay con có thể thấy chòm sao Tiên Nữ không ạ?”
Bác sĩ Chu ngồi xuống, ánh nhìn hiền hòa:
“Nếu trời quang, chắc chắn là được.”
Tôi đứng bên cạnh, lặng lẽ quan sát họ, trong lòng dâng lên cảm xúc dịu dàng khó tả.
Anh đã giữ đúng lời hứa — thường xuyên đến thăm Tử Hiên, nhưng chưa bao giờ vượt quá ranh giới, chưa từng can thiệp vào cách tôi dạy con.
“Mẹ ơi, còn quà của mẹ thì sao?” — thằng bé quay sang, trông mong.
Tôi mỉm cười, giả vờ thần bí, lấy từ túi áo ra một chiếc chìa khóa:
“Ra ngoài ban công mà xem.”
Tử Hiên lao đi như một cơn gió, kéo tung rèm cửa.
Ngoài ban công, chiếc kính thiên văn chuyên nghiệp sừng sững dưới nắng chiều.
“Á á á á á! Mẹ ơi, con yêu mẹ!” — tiếng hét phấn khích khiến cửa kính cũng rung lên.
Nó chạy lại ôm chầm lấy tôi, suýt nữa làm cả hai ngã nhào.
“Cẩn thận nào.” — tôi bật cười, xoa đầu con — “Tối nay chúng ta cùng ngắm sao nhé.”
“Con sẽ chỉ cho mẹ chòm Tiên Nữ với Đại Hùng luôn!” — thằng bé ríu rít kể, giọng phấn khích như chim non vừa biết bay.
Ding dong.
Chuông cửa vang lên.
“Để con mở!” — nó lon ton chạy ra.
Từ khung kính bếp, tôi nhìn thấy nụ cười trên môi con đột ngột tắt ngấm.
“Ai đấy con?” — tôi bước ra, rồi đứng sững.
Lam Thế Kiệt.
Râu ria xồm xoàm, vest nhăn nhúm, trên tay cầm một hộp quà nhỏ.
“Tử Hiên…” — hắn khàn giọng — “Chúc mừng sinh nhật con.”
Tử Hiên lùi lại, va vào chân tôi.
Tôi đặt tay lên vai con, giữ chặt.
“Anh được thả ra rồi?”
“Bảo lãnh thôi.” — hắn tránh ánh mắt tôi — “Anh chỉ muốn gặp con… một lần.”
“Đó không phải con anh.” — tôi lạnh giọng.
Lam Thế Kiệt cười gượng:
“Anh nuôi nó bao nhiêu năm…”
“Lợi dụng nó mới đúng.” — tôi cắt ngang. — “Đi đi.”
“Tĩnh Đàm…” — hắn bước lên — “Anh không còn đường lui… tài khoản bị phong tỏa hết rồi…”
“Rồi sao nữa?”
“Anh chỉ… muốn mượn ít tiền… chi phí nuôi Tử Hiên trước kia…”
Tôi nhìn hắn, không tin nổi:
“Anh đến đây để xin tiền?”
“Anh sẽ trả, chỉ cần—”
“Cút.” — giọng tôi lạnh như dao cắt.
Tử Hiên siết tay tôi:
“Ba… ba đi đi.”
Khuôn mặt Lam Thế Kiệt méo mó, gằn giọng:
“Đến con cũng—”
“Ba từng làm mẹ khóc rất nhiều lần.” — thằng bé nói nhỏ, nhưng rõ ràng — “Con không thích ba.”
Chiếc hộp rơi xuống nền, vỡ tan, âm thanh vang lạnh buốt.
“Tôi sẽ quay lại.” — hắn nghiến răng.
“Không, anh sẽ không.” — giọng trầm vang lên sau lưng tôi.
Bác sĩ Chu đứng đó từ khi nào, ánh mắt bình tĩnh:
“Nếu cần, tôi sẽ làm đơn xin lệnh cấm tiếp xúc.”
Lam Thế Kiệt ném lại cái nhìn thù hận, rồi quay người bỏ đi.
Tôi đóng sập cửa.
Phòng khách rơi vào tĩnh lặng.
“Ổn rồi.” — tôi xoa lưng con — “Đi xem kính thiên văn đi.”
Tử Hiên ngẩng lên:
“Mẹ… mẹ có buồn không?”
“Không.” — tôi cúi xuống hôn trán con — “Vì có con, mẹ rất hạnh phúc.”
Đó là lời thật lòng.
Đêm xuống.
Tử Hiên nằm dài trên ban công, dán mắt vào ống kính thiên văn, say sưa ngắm bầu trời.
“Mẹ ơi, mau đến xem! Chòm Tiên Nữ kìa, đẹp lắm!”
Tôi bước lại, ghé mắt qua thị kính.
Những dải tinh vân mờ ảo, lấp lánh như làn sương bạc giữa vũ trụ.
“Đẹp thật.” — tôi khẽ nói.
“Mẹ bảo… người chết rồi sẽ hóa thành sao.” — Tử Hiên bỗng thì thầm — “Vậy mẹ ruột con là ngôi nào?”
Tôi nghẹn lại, khẽ đáp:
“Là ngôi sáng nhất.”
Thằng bé gật đầu, im lặng nhìn lên bầu trời.
Gương mặt nhỏ bé của nó phản chiếu ánh trăng, yên bình đến nao lòng.
“Mẹ ơi…” — một lúc sau, nó nói tiếp — “Sau này con muốn làm nhà thiên văn học.”
“Được chứ.” — tôi mỉm cười — “Mẹ sẽ ủng hộ con.”
“Con còn muốn giúp những đứa trẻ không có nhà… như mẹ đã từng giúp con.”
Mắt tôi cay xè.
“Con là một đứa trẻ tốt.”
Nó cười, tựa vào vai tôi.
Gió đêm lướt qua, mang theo hơi ấm dịu dàng của đầu hạ.
Ba tháng sau, Quỹ Bình Minh chính thức được thành lập.
Trong buổi lễ khai trương, các phóng viên vây quanh:
“Luật sư Ôn, điều gì khiến chị sáng lập quỹ này?”
Tôi nhìn sang Tử Hiên đang mỉm cười cạnh mình:
“Vì tôi từng là một người mẹ đơn thân – dù không theo nghĩa thông thường.”
“Chị có kỳ vọng gì cho tương lai quỹ?”
“Cung cấp tư vấn pháp lý, hỗ trợ tâm lý, cứu trợ khẩn cấp. Tôi muốn mọi bà mẹ đơn thân đều biết — họ không hề cô độc.”
“Còn cả ba đơn thân nữa!” — Tử Hiên giơ tay nói to.
Cả khán phòng bật cười.
Tôi xoa đầu con: “Đúng rồi, các ông bố đơn thân cũng cần được giúp đỡ như nhau.”
Vài tuần sau, Tử Hiên được mời chia sẻ tại Trung tâm hỗ trợ tâm lý thiếu niên.
“Trước đây con từng rất sợ.” — giọng nó vang lên trên bục nhỏ — “Sợ ba, sợ bóng tối, sợ không có nhà.”
Nhiều bạn nhỏ phía dưới cúi đầu lặng lẽ.
“Nhưng mẹ con nói, sợ hãi không có gì xấu cả. Quan trọng là đừng bao giờ bỏ cuộc.”
Nó cười, trong sáng và kiên cường:
“Giờ con có nhà, có mẹ, có rất nhiều người yêu thương.
Các bạn cũng sẽ có như vậy thôi.”
Tôi ngồi ở hàng ghế cuối, nước mắt cứ rơi không ngừng.
Trên đường về, thằng bé ríu rít kể:
“Mẹ ơi, bạn áo đỏ bảo chưa bao giờ được ăn bánh sinh nhật! Mình cho bạn ấy đến nhà mình tổ chức nha?”
“Dĩ nhiên rồi.” — tôi mỉm cười — “Con muốn mời bao nhiêu người cũng được.”
“Yeahhh! Con sẽ bảo bạn ấy là bánh mẹ làm ngon nhất thế giới!”
Ánh hoàng hôn tràn qua cửa xe, phủ lên khuôn mặt rạng rỡ của con.
Khoảnh khắc ấy, tôi hiểu thế nào là tình yêu không điều kiện.
Mùa xuân năm sau, tôi nhận được thư của Tô Tây.
Trong phong bì là một bức ảnh — Tô Mộng ôm Tử Hiên thuở nhỏ, cả hai cùng cười rạng rỡ.
Kèm theo là lá thư ngắn:
“Luật sư Ôn,
Đây là bức ảnh chị tôi yêu thích nhất. Tôi nghĩ Tử Hiên nên giữ nó.
Cảm ơn chị vì đã cho thằng bé một mái ấm, và cho chị tôi sự an lòng nơi xa.
Tháng tới là ngày giỗ của chị. Nếu có thể, tôi mong được mời hai người cùng đến thăm mộ.
— Tô Tây.”
Tử Hiên đọc xong, khẽ nói:
“Con muốn đi. Con muốn nói với mẹ… là con sống rất tốt.”
“Vậy mình cùng đi.” — tôi ôm con vào lòng.
Trước mộ Tô Mộng, Tử Hiên đặt bó hoa baby trắng.
“Mẹ ơi…” — nó thì thầm — “Con có mẹ rồi, mẹ ấy rất tốt với con. Mẹ yên tâm nhé.”
Tô Tây quay mặt đi, nước mắt rơi lặng lẽ.
Bác sĩ Chu đưa cô chiếc khăn tay, rồi cùng Tử Hiên chỉnh lại bó hoa.
Tôi lặng lẽ đứng xa, để lại khoảng trời riêng cho họ.
Gió khẽ thổi qua rừng thông, phát ra âm thanh như một tiếng thở dài…
Hay có lẽ, là một nụ cười.
Đêm ấy, Tử Hiên lại mơ xấu.
Tôi nghe tiếng khóc, vội chạy vào.
Thằng bé cuộn tròn, nước mắt ướt gối.
Tôi siết chặt hàm, khẽ lẩm bẩm:
“Mình chưa từng sinh con… vậy vì sao có một đứa trẻ mười tuổi gọi mình là mẹ?”
Tôi ngồi xuống, ôm con vào lòng:
“Ổn rồi, mẹ ở đây.”
Nó nắm lấy áo tôi, run run:
“Đừng đi… đừng bỏ con lại.”
“Không đâu.” — tôi thì thầm, lời cam kết khắc sâu trong tim —
“Mẹ sẽ ở bên con, mãi mãi.”
Dần dần, nó bình yên ngủ lại.
Ánh trăng hắt qua rèm, phủ lên khuôn mặt trẻ thơ kia một lớp sáng mỏng tang.
Tôi vuốt nhẹ mái tóc con, nghĩ về chặng đường đã qua — những oán hận, toan tính, trả thù…
Cuối cùng, tôi lại nhận được món quà lớn nhất đời mình.
Số phận thật kỳ lạ.
Nó cướp đi của ta rất nhiều,
nhưng đôi khi, nó trả lại thứ còn quý hơn gấp bội.
Trong giấc ngủ, Tử Hiên khẽ gọi:
“Mẹ ơi…”
“Mẹ ở đây.” — tôi đáp khẽ, hôn lên trán con.
Bên ngoài cửa sổ, một ngôi sao băng lướt qua, để lại vệt sáng dài.
Ngôi sao sáng nhất — cũng là ngôi sao của chúng tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰