TÌNH CŨ LẠI LÀ SẾP CỦA TÔI
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
08
Kiều An An vì vi phạm nghiêm trọng đạo đức nghề nghiệp, bị công ty xử lý nghiêm khắc: giáng chức, cắt lương và điều chuyển khỏi nhóm dự án chủ chốt.
Còn bản kế hoạch sáng tạo tôi phụ trách cuối cùng đã chiến thắng trong cuộc đấu thầu, mang về cho công ty hợp đồng trị giá hàng chục triệu.
Trong buổi tiệc ăn mừng, tôi trở thành tâm điểm không thể tranh cãi.
Các đồng nghiệp lần lượt nâng ly chúc mừng tôi, cũng đồng thời xin lỗi vì những hiểu lầm trước đây.
Giang Triệt – với tư cách tổng phụ trách – cũng giơ ly chúc mừng tôi giữa vòng vây của các lãnh đạo cấp cao.
Ánh mắt anh sâu thẳm, qua đám đông ồn ào, tôi không nhìn rõ trong đó chứa đựng điều gì.
Tôi không quen những buổi tiệc tùng ồn ào thế này, nên lấy cớ rời đi sớm.
Bước ra khỏi khách sạn, chẳng biết từ lúc nào trời đã đổ mưa lớn.
Những giọt mưa lạnh buốt hắt vào người khiến đầu óc tôi phần nào tỉnh táo trở lại.
Tôi đứng bên vệ đường, chuẩn bị gọi xe về nhà.
Một chiếc Bentley màu đen lặng lẽ dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Giang Triệt.
“Lên xe.”
Vẫn là giọng điệu ra lệnh quen thuộc.
Tôi do dự một chút, rồi cũng mở cửa bước vào.
Không gian trong xe nhỏ hẹp, ngập trong mùi hương gỗ nhàn nhạt từ người anh, hòa quyện với hơi nước mưa, tạo thành một bầu không khí vừa ngột ngạt vừa mập mờ.
Chiếc xe lướt đi êm ái trong đêm mưa, cần gạt nước nhịp nhàng gạt từng vệt nước khỏi kính chắn gió.
Chúng tôi im lặng suốt chặng đường.
Chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại dưới khu nhà tôi ở.
Tôi tháo dây an toàn, chuẩn bị nói lời cảm ơn rồi xuống xe.
Nhưng anh đột nhiên khóa cửa xe lại.
Tôi ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Dưới ánh sáng lờ mờ, đường nét khuôn mặt anh căng cứng, xương quai hàm sắc nét lạnh lùng.
Cuối cùng anh quay đầu lại, ánh mắt rực cháy nhìn tôi như muốn nhìn thấu tất cả.
“Hôm đó… vì sao em lại xóa WeChat của anh?”
Cuối cùng anh cũng hỏi ra câu hỏi ấy — câu hỏi vẫn luôn lơ lửng giữa chúng tôi từ ngày phỏng vấn.
Giọng anh rất trầm, hơi khàn, hoàn toàn khác với sự lạnh lùng thường ngày.
Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh không còn sự cao ngạo xét nét, không còn sự châm chọc cay nghiệt.
Chỉ còn lại điều gì đó tôi không thể hiểu nổi — một nỗi tổn thương và hoang mang.
Câu hỏi ấy như một chiếc chìa khóa, trong khoảnh khắc mở tung cánh cửa ký ức đã bị niêm phong trong tôi.
Cảnh tượng ngày lễ tốt nghiệp hiện về rõ mồn một trong đầu.
Cô gái xinh đẹp mặc váy trắng tỏ tình với anh, anh không từ chối, còn để cô ấy thêm WeChat — và trái tim tôi thì vỡ vụn ngay tại chỗ.
Tất cả những ấm ức và chua xót, trong khoảnh khắc này, theo tiếng mưa ngoài cửa sổ, ào ạt tràn ra.
Lớp vỏ cứng cáp mà tôi dày công gồng gánh suốt mấy tháng qua, dưới ánh nhìn tổn thương của anh, hoàn toàn sụp đổ.
Phòng tuyến trong tim tôi, vào lúc ấy, ầm ầm đổ vỡ.
09
Không khí trong xe dường như đông cứng lại.
Từng giọt mưa nện lên cửa kính xe, tạo nên những tiếng trầm đục, như bản nhạc nền cho nỗi lòng ngột ngạt trong tôi.
Tôi cụp mắt, không dám nhìn anh.
“Hôm đó… em thấy có một cô gái tỏ tình với anh trong lễ tốt nghiệp.”
Giọng tôi khẽ khàng, mang theo run rẩy.
“Anh không từ chối… còn để cô ấy thêm WeChat.”
“Em tưởng… em tưởng hai người đã ở bên nhau rồi.”
Vì thế, tôi đã xóa anh.
Dùng cách quyết liệt nhất để cắt đứt mối tình đơn phương kéo dài suốt ba năm, vô vọng đến đau lòng.
Tôi từng nghĩ đó là sự giải thoát tốt nhất.
Nói xong, bên trong xe càng trở nên im ắng.
Tôi thậm chí còn nghe được tiếng thở dốc dần của anh.
Một lúc lâu sau, tôi nghe thấy tiếng cười khẽ đầy bất lực xen lẫn tức giận từ anh.
“Lâm Mặc, em bị ngốc à?”
Anh… mắng tôi.
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt phức tạp của anh.
“Cô gái đó là sinh viên từ trường bên cạnh, đến tham dự trao đổi học thuật. Cô ấy chỉ muốn hỏi anh về đề tài luận văn tốt nghiệp.”
“Vì phép lịch sự, anh mới đồng ý kết bạn WeChat. Từ đó về sau, chúng tôi chưa từng nói chuyện thêm câu nào.”
Lời giải thích của anh như một quả bom nổ tung trong đầu tôi.
Tôi chết lặng.
Vậy ra… tất cả chỉ là hiểu lầm?
Sự tuyệt vọng, quyết tâm rời xa, tất cả nỗi đau âm ỉ tôi từng nuốt xuống — đều bắt nguồn từ một hiểu lầm nực cười?
“Vậy còn em thì sao?”
Anh đột ngột hỏi ngược lại, người hơi nghiêng về phía trước, khí thế áp đảo như bao phủ lấy tôi.
“Em có bao giờ nghĩ, tại sao anh vẫn luôn giữ lại cái này không?”
Anh cẩn thận lấy một vật từ ngăn ví ra.
Là một chiếc thẻ sinh viên.
Một chiếc thẻ đã ố vàng theo thời gian, các góc đã sờn rách.
Tấm hình trên đó là tôi, khi vừa mới bước chân vào đại học — ngây ngô, mộc mạc.
Dòng tên bên dưới, ghi rất rõ ràng: Lâm Mặc.
Đầu óc tôi hoàn toàn tê liệt.
“Chiếc thẻ sinh viên này… sao lại ở chỗ anh?”
“Năm nhất đại học, sau đêm hội chào tân sinh viên, anh nhặt được nó trước cửa hội trường.”
Giọng anh chậm lại, như đang chìm trong ký ức xa xưa.
“Khi đó anh làm trong hội sinh viên, định hôm sau trả lại cho em. Nhưng hôm sau em đã cắt tóc ngắn, thay đổi phong cách, anh tìm rất lâu mà không dám chắc có phải em hay không.”
“Thế rồi… cứ giữ lại đến bây giờ.”
Thì ra, mối duyên của chúng tôi… đã bắt đầu từ sớm đến thế.
Khi tôi còn chưa biết tên anh, anh đã nhặt được thẻ sinh viên của tôi.
Khi tôi lặng lẽ ngước nhìn anh trong đám đông, thì anh cũng từng tìm kiếm tôi giữa dòng người ấy.
Một mối tình thầm kín hai chiều, đã từng bị thời gian và hiểu lầm che phủ.
Niềm vui sướng tột cùng xen lẫn xót xa dâng lên, khiến tim tôi thắt lại.
Nước mắt tôi không kìm được, lặng lẽ lăn dài.
Tôi nhìn anh — người mà tôi đã yêu thầm suốt cả thanh xuân — bật khóc nức nở.
Anh đưa tay ra, có chút vụng về, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt tôi.
Đầu ngón tay anh ấm nóng, còn hơi run rẩy.
“Vậy… bây giờ, em có thể kết bạn lại với anh chưa?”
Anh khẽ hỏi, giọng nói mang theo cả hồi hộp và mong chờ.
Tôi vừa khóc vừa gật đầu thật mạnh.
(Hết Chương 7)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰