Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

THU LẠI TÌNH YÊU

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

18

Ngụy Yến Xuyên lập tức đứng bật dậy:

“Chết rồi? Sao tự nhiên lại chết?”

Vệ sĩ liếc nhìn tôi, ngập ngừng nói:

“Chỉ là… bất ngờ ra đi thôi. Ba ngày trước… đã không còn rồi.”

Ngụy Yến Xuyên quay sang nhìn tôi, nét mặt kinh hoàng:

“Cô… cô…”

Tôi mỉm cười đáp:

“Ba tôi đã được chôn cất rồi. Anh vĩnh viễn không bao giờ có cơ hội ra tay với ba tôi nữa! Ngụy Yến Xuyên, cả đời này… anh không còn cơ hội nữa đâu!”

Sắc mặt Ngụy Yến Xuyên trở nên cực kỳ kỳ lạ. Một lúc sau, anh ta mới khàn giọng hỏi:

“Cô… vì sao không nói với tôi?”

“Tôi phải nói với anh à? Anh là cái gì mà tôi phải báo?”

“Từ Vị!” – anh ta quát lớn.

Không còn điểm yếu để uy hiếp tôi, Ngụy Yến Xuyên lại bất ngờ xuống giọng:

“Tôi có thể không trách cô… Tôi có thể tha thứ cho cô…”

“Tha thứ? Tôi cần anh tha thứ à?”

 

“Cô…”

Sắc mặt anh ta lại bắt đầu sầm xuống thì trợ lý vội vàng đẩy cửa bước vào:

“Tìm được camera rồi. Đêm sinh nhật của anh, thiếu phu nhân ở trong phòng khách sạn khoảng hai tiếng. Lúc rời đi…”

Trợ lý liếc nhìn tôi một cái, không nói nữa, mà đưa đoạn ghi hình cho Ngụy Yến Xuyên.

Trong video giám sát, tôi ăn mặc xộc xệch, mặt đầy nước mắt, lảo đảo chạy ra khỏi phòng.

Chưa đầy nửa tiếng sau, Tưởng Linh mở cánh cửa khép hờ bước vào.

Ngụy Yến Xuyên nhìn thời gian hiển thị trên video, như không thể tin vào mắt mình:

“Cô thật sự đã đến khách sạn hôm đó? Người tôi chạm vào hôm đó… là cô?”

 

“Không phải anh không tin sao?” Tôi bật cười, cười đến điên dại.

“Anh không định giết ‘gian phu’ của tôi à? Ngụy Yến Xuyên, sao còn chưa động tay?”

Ngụy Yến Xuyên lùi lại mấy bước, còn tôi thì cười càng lớn:

“Cảm ơn anh đã giúp tôi quyết định! Anh giết chết đứa con đầu lòng của tôi và anh, rồi lại giết luôn đứa thứ hai!

Anh thật tuyệt vời! Thật sự rất tuyệt!

Ngụy Yến Xuyên, hổ dữ còn không ăn thịt con, còn anh thì sao? Anh còn độc ác hơn cả loài thú dữ!”

19

Tôi thấy môi Ngụy Yến Xuyên run rẩy, anh ta đá mạnh vào ghế sofa.

 

Người đàn ông vừa hung hăng đòi giết tôi kia… giờ như biến thành một người hoàn toàn khác.

Tôi biết, loại người như Ngụy Yến Xuyên — máu lạnh vô tình — vốn không có trái tim.

Nhưng lúc này, trên gương mặt anh ta… lại hiện lên nét đau khổ.

Anh ta cũng biết đau sao?

Tôi chắc mình nhìn nhầm rồi.

Dù gì, chính anh ta là người ra lệnh. Chính anh ta là thủ phạm khiến đứa con trong bụng tôi chết đi. Anh ta là tội đồ lớn nhất.

Có lẽ không thể chịu nổi cú sốc ấy, Ngụy Yến Xuyên vội vã rời khỏi phòng.

Tôi nghe tiếng cửa đóng lại, thu lại nụ cười, mở điện thoại, gửi đoạn ghi âm mà tôi đã upload lên email trước đó.

 

Dạo gần đây, Ngụy Yến Xuyên và Tưởng Linh là “con cưng” của truyền thông — chỉ một động thái nhỏ cũng có thể leo top tìm kiếm.

Vậy nên, đoạn ghi âm kia… lập tức tạo nên một cơn địa chấn.

Tưởng Linh cứ tưởng mình nắm chắc phần thắng, nhưng quên rằng — sau con bọ ngựa, còn có chim sẻ.

Lúc Ngụy Yến Xuyên từ phòng tôi lao đi tra hỏi Tưởng Linh, cô ta vẫn còn đang bịa chuyện để thoát thân.

Nhưng đoạn ghi âm đó — đập thẳng vào mặt cô ta. Cô ta không thể chối thêm được nữa.

Kết cục của Tưởng Linh và Tưởng Dũng vô cùng thảm khốc.

Tưởng Dũng vừa mổ xong, đã phải vào “lò luyện” lần hai. Gân tay gân chân đều bị đánh đứt.

 

Tưởng Linh thì bị xuất huyết nặng, sảy thai.

Nghe nói… chính tay Ngụy Yến Xuyên ra lệnh cho vệ sĩ ra tay. Cái thai mất, tử cung cũng bị tổn thương nghiêm trọng.

Sau đó, Tưởng Dũng vì tội rút ống thở của ba tôi bị công an bắt.

Tưởng Linh thì bị đưa đến “chỗ” mà cô ta từng dùng để đe dọa tôi — phục vụ khách như cô ta từng nói.

Hai người đó, xứng đáng chịu kết cục như vậy. Nhưng… vẫn chưa đủ. Vẫn còn một kẻ đầu sỏ… Còn sống rất yên ổn.

Và tôi — sẽ không tha cho hắn.

20

Tôi nằm viện điều dưỡng một tháng.

 

Ngụy Yến Xuyên ngày nào cũng đến.

Hoa tươi không ngớt. Lời ngon tiếng ngọt không thiếu. Cầu xin tôi tha thứ bằng giọng điệu dịu dàng, ánh mắt sâu thẳm.

Anh ta nói:

“Anh yêu em. Người anh luôn yêu, vẫn luôn là em.”

Lý do Ngụy Yến Xuyên ở bên Tưởng Linh là vì bị cô ta lừa. Anh ta tưởng rằng người cứu mình trong chuyến du lịch năm đó là Tưởng Linh, tưởng rằng tôi phản bội anh, có người đàn ông khác.

Ngụy Yến Xuyên đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Tưởng Linh. Anh ta nói mình hối hận, muốn dùng cả đời để chuộc tội.

Ba mẹ Ngụy cũng đến thăm, cố gắng thay con trai mình biện hộ.

Tôi “tha thứ” cho Ngụy Yến Xuyên. Một tháng sau, tôi xuất viện và được anh ta đón về nhà.

 

Ngụy Yến Xuyên bắt đầu dốc sức bù đắp cho tôi: mua cho tôi trang sức giá trên trời, trao tôi một thẻ đen không giới hạn, thậm chí còn chuyển nửa số cổ phần công ty sang tên tôi.

Tôi không từ chối bất cứ thứ gì — tiền, cổ phần, tài sản… tất cả tôi đều nhận.

Ngụy Yến Xuyên muốn có con với tôi.

Bác sĩ tâm lý của tôi nói tôi có vấn đề tâm lý, chưa thể “làm chuyện đó”.

Ngụy Yến Xuyên cũng không miễn cưỡng.

Mãi đến sinh nhật tôi, hôm ấy anh ta mở tiệc lớn, mời đủ nhân vật tầm cỡ.

Quà sinh nhật được đặt làm riêng, đắt đỏ vô cùng.

Đêm đó, cả hai chúng tôi đều uống nhiều. Khi tỉnh lại — chúng tôi đã ở bên nhau.

 

Không lâu sau, tôi có thai. Ngụy Yến Xuyên vô cùng trân quý đứa bé trong bụng tôi.

Mỗi lần ra ngoài đều có đến bảy, tám vệ sĩ hộ tống.

Khi thai được năm tháng, lúc Ngụy Yến Xuyên đỡ tôi lên lầu, tôi lỡ trượt chân ngã.

Anh ta vì bảo vệ tôi mà làm “tấm đệm thịt”, không ngờ lại bị vật sắc nhọn trên sàn đâm trúng chỗ hiểm.

Sau khi được đưa đến bệnh viện, anh ta phải phẫu thuật cắt bỏ, và từ đó không thể làm đàn ông nữa.

Đứa con trong bụng tôi trở thành hy vọng duy nhất của Ngụy Yến Xuyên.

Năm tháng sau, tôi sinh một bé trai khỏe mạnh.

Đứa bé rất xinh xắn, giống tôi như đúc, nhưng không hề giống Ngụy Yến Xuyên một chút nào.

 

Ngụy Yến Xuyên xem con như bảo vật.

Vì không thể sinh thêm con, anh ta không dám dây dưa với ai khác, dốc toàn tâm toàn ý để bồi dưỡng con thành người kế nghiệp.

Tôi cũng nhân cơ hội đó, đi theo Ngụy Yến Xuyên vào công ty học cách kinh doanh.

Anh ta rất tin tưởng tôi — có lẽ vì cảm thấy áy náy nên luôn cố gắng bù đắp.

Tôi dần dần nắm được quyền phát ngôn trong công ty, địa vị ngang hàng với Ngụy Yến Xuyên.

Nhiều quyết định lớn, tôi có thể tự mình quyết định, không cần thông báo với anh ta.

Khi con trai tròn mười tuổi, Ngụy Yến Xuyên nhận được một bức ảnh chụp tôi và người đàn ông khác đang ôm nhau.

 

Kèm theo đó là một bản giám định quan hệ huyết thống.

Tấm ảnh và bản xét nghiệm ấy khiến Ngụy Yến Xuyên không dám tin.

Lúc này anh ta mới bắt đầu hoài nghi — đứa bé được anh nâng như trứng suốt mười năm qua, thật sự không giống anh ta chút nào.

Dù vậy, Ngụy Yến Xuyên vẫn không tin tôi sẽ phản bội. Anh ta tự mình đi làm xét nghiệm ADN.

Kết quả khiến anh ta tức đến hộc máu.

Đứa bé thật sự không phải con ruột của anh ta.

Sau khi tỉnh lại ở bệnh viện, anh ta mới biết — công ty đã đổi chủ.

Tôi, với tư cách là vợ hợp pháp kiêm người đứng thứ hai trong công ty, đã chuyển nhượng toàn bộ cổ phần trong tay Ngụy Yến Xuyên cho người khác.

 

21

Ngụy Yến Xuyên mặc dù sức khỏe chưa hồi phục vẫn lập tức chạy đến công ty.

Cảnh tượng anh ta nhìn thấy là tôi đang ngồi trong lòng một người đàn ông cao ráo điển trai.

Anh ta gào lên, mắt đỏ như lửa:

“Tại sao? Từ Vị, tại sao em phải đối xử với anh như vậy?!”

Tôi quay đầu, khẽ cười nhìn anh ta:

“Anh không biết thật sao? Ngụy Yến Xuyên, nỗi đau tan cửa nát nhà, anh nghĩ người ta dễ dàng quên được à?”

“Nhưng anh đã xin lỗi rồi mà! Từ Vị, anh yêu em! Ngày xưa anh bị Tưởng Linh lừa gạt nên mới làm ra chuyện đó với em!”

 

Một câu xin lỗi?

Một câu “bị lừa”?

Là có thể xóa sạch mọi tổn thương tôi phải chịu?

Là có thể xóa sạch những năm tháng đau khổ mà tôi phải cắn răng sống tiếp?

Ngụy Yến Xuyên nghĩ đơn giản quá rồi!

Từ ngày ba tôi trở thành người thực vật, trong lòng tôi chỉ còn lại hận.

Huống hồ anh ta còn hèn hạ đến mức… giết chết đứa con của tôi và anh ta.

Cuối cùng, ba tôi cũng vì anh ta mà qua đời.

Giữa tôi và Ngụy Yến Xuyên — là thù sâu như biển, là máu nợ máu.

 

Tha thứ cho anh ta? Tôi cả đời này cũng không thể yên lòng.

“Ngụy Yến Xuyên, tôi chưa từng tha thứ cho anh. Vì không thể thoát khỏi gông xiềng của anh, nên tôi chỉ có thể hủy diệt anh! Hủy diệt cả Ngụy gia!”

“Em lại căm hận anh đến thế sao? Từ Vị, em thật độc ác!” — Ngụy Yến Xuyên mặt xám như tro.

“Tất cả… là do anh dạy tôi cả đấy. Giá như ngày đó, anh biết thương xót tôi một chút, nhân từ một chút, thì đã không có ngày hôm nay.

Ngụy Yến Xuyên, mười năm nay, tôi luôn nghĩ làm thế nào để giết anh.

Người bên cạnh anh trong đêm sinh nhật là Tưởng Linh anh yêu nhất, anh bị phế cũng là tôi sắp đặt.

Tôi từ từ thâm nhập, từng chút ăn mòn công ty anh.

Tôi muốn nhìn anh… như nhà tôi năm đó — trắng tay, mất sạch.

 

Vì ngày hôm nay, tôi đã chờ đợi mười năm.

Dài thật đấy, nhưng tôi không hối hận.”

Ngụy Yến Xuyên không thể chấp nhận sự thật, phát điên!

Tôi đưa anh ta đến viện tâm thần, để anh ta tận hưởng những “ngày lành” ở đó.

Nghe nói, nơi đó thường có người phát điên, chỉ sơ ý một chút là sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.

Hai tháng sau khi vào viện, Ngụy Yến Xuyên bị một bệnh nhân rối loạn cảm xúc đánh chết.

Nửa năm sau khi anh ta chết, tôi kết hôn với Cố Dục Từ — người đàn ông đã giúp tôi hủy diệt Ngụy gia, dốc lòng yêu tôi.

Nói ra thì buồn cười, người mà Tưởng Linh từng vu khống là “gian phu” của tôi — chính là Cố Dục Từ.

 

Tôi và anh ấy đã có duyên từ mười sáu năm trước, dù trải qua bao nhiêu sóng gió, nhưng kết cục vẫn vẹn toàn như ý.

Hết

(Hết Chương 8)


Bình luận

Loading...