Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Nỗi Oan Của Công Chúa

Chương 7



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Tôi đảo mắt qua tất cả những gương mặt đang run rẩy trong phòng họp, giọng điềm tĩnh nhưng rắn như thép:

“Chu Chấn Đình và Tống Hoa Chi đã lên kế hoạch giết tôi, ngụy tạo thành tai nạn.
Các người gật đầu tán thành – tức là đồng phạm.”

Tôi hơi nghiêng người, ánh nhìn quét qua từng giáo viên:

“Tôi hiểu, không phải ai cũng muốn giết người. Chỉ là các người bị đôi gian phu dâm phụ kia dắt mũi.
Ai cung cấp bằng chứng camera, hoặc đứng ra làm nhân chứng vạch trần âm mưu này – tôi sẽ đích thân ký giấy đề nghị khoan hồng.
Còn nếu cố tình im lặng…”

Giọng tôi trầm xuống:

“Tội đồng phạm mưu sát, tôi nghĩ các vị đều biết mức án.”

Không khí đông cứng.
Chỉ vài giây sau, cô Lý run rẩy đứng dậy mở máy tính, trích xuất toàn bộ dữ liệu camera.
Hai cô giáo khác – Vương và Lưu – cũng bắt đầu tranh nhau khai rõ rành rọt từng chi tiết Chu Chấn Đình và Tống Hoa Chi lập mưu.

Bằng chứng chồng chất đến nỗi, cảnh sát ghi biên bản kín cả quyển sổ.

Khi mọi thứ rõ ràng, đội trưởng cảnh sát lạnh giọng:

“Ông Chu, bà Tống, hai người bị nghi ngờ tội mưu sát có tổ chức. Mời về đồn phối hợp điều tra.”

Còng số 8 lạnh lẽo khóa lại “cặp đôi hoàn hảo” năm nào.

Lạc Lạc lao đến, ôm chặt chân cảnh sát, gào khóc:

“Chú xấu xa! Sao lại bắt bố mẹ cháu?!”

Cậu bé nghiến răng, nước mắt giàn giụa:

“Người xấu là con đàn bà kia với hai ông bà già kia!
Bố mẹ nói nếu họ chết hết thì tài sản nhà họ Tống sẽ là của cháu!”

Phòng im phăng phắc.
Đội trưởng cảnh sát cúi xuống, nhìn kỹ rồi khựng lại:

“Khoan đã… Cháu là Vương Triển Lạc phải không?
Bố cháu là Vương Binh à? Chú từng làm quản giáo của ông ấy, ông ấy bị tử hình vẫn nhờ chú giúp chăm con mà.”

Mọi người đều sững sờ.
Ông ấy tiếp tục:

“Hồ sơ giám định ghi rõ – cháu là con ruột của Vương Binh. Sao lại gọi Chu Chấn Đình là bố?”

Lạc Lạc ngẩng đầu, hùng hồn đáp:

“Vương Binh là bố ruột, còn bố Chu là bố mới!
Mẹ bảo chỉ có nhận người giàu làm bố, tương lai cháu mới sáng lạn!”

Cả căn phòng lặng như chết.
Tôi, cha mẹ tôi – ai nấy đều nhìn nhau, rồi bật cười.

Chu Chấn Đình giật bắn, mặt tái đi.
Hắn đã tính giết cả nhà tôi để sống cùng tình nhân và “con trai kế thừa”.
Không ngờ tiểu tam phản bội, ngay cả “con ruột” cũng là hàng giả.

Hắn gầm lên, như thú bị dồn đến đường cùng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn nhào tới đá văng Lạc Lạc ngã xuống, điên cuồng giẫm đạp:

“Đồ khốn! Biết rõ không phải con tao mà còn gọi bố hả?!”
“Vì mày, tao hại chết con gái thật của tao! Tao ngu đến mức nào vậy?!”

Cảnh sát lập tức khống chế hắn.
Tống Hoa Chi lao tới cấu xé, hai người đánh nhau như hai kẻ điên, vừa chửi rủa vừa khóc thảm.

Còng tay sáng loáng siết chặt, tiếng chửi vẫn vang lên đến khi xe cảnh sát khuất sau cổng trường.

Tôi ôm chặt con gái vào lòng, bàn tay bé nhỏ run run bám lấy áo tôi.
Ngày hôm sau, tôi đưa con đến gặp bác sĩ tâm lý.
Liệu trình kéo dài nhiều tháng – và rồi, từng cơn ác mộng dần tan biến.

Trong giấc ngủ, con bé không còn gọi “người xấu” nữa,
chỉ khẽ cười trong mơ,
và thì thầm một câu khiến tôi rơi nước mắt:

“Mẹ ơi… con mơ thấy nhà mình sáng đèn rồi.”

(Hết Chương 7)


Bình luận

Loading...