NỐI LẠI TÌNH ĐẦU
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Lời tôi còn chưa kịp nói dứt, đã bị anh cướp mất trong một nụ hôn.
Hơi thở anh bao trùm lấy tôi, hương vị quen thuộc ấy nhanh chóng cuốn trôi mọi lý trí, khiến tim tôi run rẩy.
Nụ hôn của anh không còn vội vã như trước, mà dịu dàng, triền miên, vừa đủ khiến người ta say đắm.
Anh khẽ nâng cằm tôi lên, giọng trầm khàn vang bên tai:
“Miểu Miểu… anh nhớ ra rồi, lời cầu hôn năm đó.
Người có duyên, dù đi xa đến đâu, cuối cùng vẫn quay về bên nhau.
Anh vẫn luôn đợi em — cảm ơn vì em đã trở lại, không để anh chờ thêm nữa.
Anh yêu em.
Và sau này, dù có chuyện gì đi nữa, chúng ta hãy hứa với nhau… luôn cho nhau cơ hội để được nói, được giải thích, được hiểu nhau, được không?”
Một năm xa cách, tôi bỗng nhận ra — tình yêu không thể tồn tại nếu thiếu đi thấu hiểu.
Có lẽ tôi cũng từng quá cực đoan, quá cứng đầu.
Sau khi sinh con, lòng người dễ yếu mềm hơn, và tôi… cũng vậy.
Tôi vòng tay ôm lấy anh, thì thầm: “Được… em cũng yêu anh.”
Anh khẽ cười, ánh mắt như gió xuân, khẽ hỏi: “Miểu Miểu, thật nhé?”
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười, coi như thừa nhận.
Bàn tay anh tìm lấy tay tôi, mười ngón đan chặt.
Khoảng cách giữa hai người dần thu hẹp, tim tôi như muốn vỡ tung.
Hóa ra, bấy lâu nay, tôi vẫn luôn khao khát vòng tay này đến vậy.
Đoạn Vân Sơ thường ngày điềm tĩnh, nhưng khi ở bên tôi lại nồng nhiệt đến mức không thể ngờ.
Gần sáng, anh vẫn ôm tôi trong lòng, giọng khàn khàn, như nũng nịu:
“Vợ ơi, anh vẫn chưa đủ…”
Tôi thở hổn hển, trừng mắt: “Anh còn muốn bị đá khỏi giường à?”
Vài hôm sau, hai bên gia đình gặp nhau bàn chuyện cưới xin.
Mẹ Đoạn nắm tay tôi, cười hiền từ:
“Miểu Miểu à, cưới về rồi con là con gái mẹ. Nếu nó dám bắt nạt con, cứ nói với mẹ, mẹ xử liền!”
Ba Đoạn cũng chen vào:
“Đúng đó! Ba còn cây roi ngựa, để dạy lại thằng nhóc này! À mà Miểu Miểu, con có biết không — nó có cả một quyển sổ nhỏ toàn viết về con đấy!”
“Ba!” — Đoạn Vân Sơ đỏ mặt, kêu lên — “Ba lục nhật ký của con hả?”
Tôi cười khúc khích: “Anh tưởng chỉ ba anh đọc à? Em đọc rồi!”
Mẹ anh cũng góp vui: “Mẹ cũng đọc luôn!”
Đoạn Vân Sơ chỉ biết đưa tay che mặt, xấu hổ không để đâu cho hết.
Mẹ tôi lên tiếng, phá tan bầu không khí đang ồn ào:
“Mẹ xem ngày rồi, nửa năm nữa tổ chức là đẹp.”
Tôi còn chưa kịp phản ứng thì bỗng thấy buồn nôn, “Ụa… ụa…”
Cả bàn người lớn ngẩn ra vài giây, rồi đồng loạt thốt lên:
“Nửa năm gì nữa! Tháng này cưới luôn cho rồi!”
Nửa tháng sau, hôn lễ diễn ra trong tiếng chúc phúc rộn ràng.
Đêm tân hôn, anh nằm bên tôi, ủ rũ than thở:
“Miểu Miểu, có chú rể nào khổ như anh không? Cưới mà chẳng được ‘động phòng’.”
Tôi bật cười: “Lỗi của ai hả anh?”
Anh ôm tôi vào lòng, áp môi lên trán tôi, giọng trầm thấp như khắc vào tim:
“Dốc hết một đời để thương nhớ, ngàn vạn lần gặp lại vẫn như buổi đầu tiên.
Vợ ơi… anh yêu em.”
Khoảnh khắc ấy, ánh nhìn giao nhau, thế giới như ngừng lại.
Chỉ còn lại tôi — và anh — trong đôi mắt của nhau.
HẾT.
(Hết Chương 8)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰