Nghị việc hoặc ly hôn
Chương 2
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
4.
Mặt Trần Hạo tái nhợt, như con thú bị dồn vào đường cùng.
Anh ta lao tới, giật phắt chiếc máy ảnh trong tay bạn tôi rồi nện mạnh xuống sàn.
Rầm!
Máy ảnh vỡ vụn, linh kiện tung tóe khắp nơi.
Bạn tôi chết sững, mặt trắng bệch. Tôi khẽ lắc đầu, ngăn cô ấy lên tiếng.
“Cô phát điên rồi à?!” – Trần Hạo gầm lên, mắt đỏ ngầu, gân xanh nổi hằn.
Mẹ chồng lúc này mới kịp phản ứng, vội lao tới ôm Vương Tú Liên ra sau lưng, như thể tôi là kẻ ác sắp nuốt chửng cả nhà.
Bà ta chĩa tay thẳng vào mặt tôi, giọng the thé:
“Đồ đàn bà độc ác! Nhà tao kiếp trước tạo nghiệt gì mà cưới phải thứ hung hãn như mày, làm cả nhà đảo lộn thế này!”
Vương Tú Liên núp sau lưng, nước mắt rơi lã chã, rồi bất ngờ quỳ rạp xuống:
“Phu nhân, là tôi sai! Tôi chỉ quá nhớ con, chỉ muốn được nhìn nó nhiều hơn. Xin bà đừng đuổi tôi, tôi hứa sẽ nghe lời, không quấy rầy bà nữa.”
Cô ta đã thừa nhận.
Cuối cùng cũng phải cúi đầu thừa nhận.
Không khí nặng nề như sắp nổ tung.
Đúng lúc đó, cha chồng – người từ nãy vẫn im lặng – cất giọng trầm đục:
“Đủ rồi!”
Ánh mắt ông quét qua tôi, lạnh lẽo đến mức khiến tim tôi siết chặt.
“Tú Liên mới là mẹ đẻ của đứa trẻ. Cô ấy là ân nhân của nhà này!”
Lời ấy rơi xuống, như sét đánh ngang tai.
Tôi đứng bất động, tai ù đi, tim dội lên từng nhịp đau nhói.
Tôi từng nghĩ họ chỉ bị lừa gạt.
Nhưng hóa ra… họ biết tất cả.
Không chỉ biết, mà còn chấp nhận, còn xem đó là lẽ hiển nhiên.
Trần Hạo nghe cha mình nói thế thì không còn che giấu, hất cằm, bước tới gần tôi, giọng lộ rõ sự thách thức:
“Kiều Vũ, đây mới là gia đình thật sự. Cô ấy sinh ra con, chúng ta phải chăm sóc cô ấy. Em không thể rộng lượng một chút sao? Chỉ cho cô ấy vào cửa đã là nhân nhượng lớn nhất với em rồi.”
Nhân nhượng? Rộng lượng?
Những từ ấy nghe chua chát đến xót lòng.
Mẹ chồng phá lên cười mỉa, giọng chát chúa:
“Nhà này còn cho mày ở lại đã là ban ơn rồi! Nếu không nhờ nhà ngoại mày có chút giá trị, thì đã tống cổ mày đi từ lâu. Còn muốn ra vẻ gì nữa?”
Khoảnh khắc ấy, thế giới trong tôi đổ sụp.
Những khuôn mặt méo mó trước mắt – những kẻ tôi từng coi là “gia đình” – giờ đây chỉ còn trơ trọi sự giả dối, bỉ ổi.
Tôi bật cười. Nước mắt hòa trong tiếng cười nghẹn ngào.
Không còn gào thét, vì tranh cãi với họ là tự hạ thấp mình.
Tôi lau giọt lệ, ngẩng lên nhìn thẳng vào Trần Hạo.
Ánh mắt tôi khiến cơn hung hãn của anh ta chùn lại, chỉ còn bối rối.
Tôi khẽ cất lời, chậm rãi nhưng vang vọng:
“Năm mươi vạn anh rút từ thẻ tôi hôm qua, tốt nhất đừng tiêu bậy.”
“Đó là tài sản cuối cùng cha tôi để lại.”
“Tôi e rằng… sau này anh chẳng có khả năng trả lại đâu.”
Nói rồi, tôi nắm tay bạn thân, quay lưng bỏ đi, không ngoái đầu lại.
Sau lưng, cả căn nhà chìm trong tĩnh lặng chết chóc.
5.
Tôi kéo bạn thân rời đi, để lại sau lưng ánh mắt lạnh băng, vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ của cả gia đình Trần Hạo.
Chưa đầy mười phút, điện thoại rung liên hồi.
Là Trần Hạo.
“Kiều Vũ! Mày lập tức quay về đây cho tao! Giải thích ngay lập tức!” – tiếng gào thét vang vọng, như muốn xé màng nhĩ.
Tôi thẳng tay cúp máy.
Chuông lại vang.
Tôi lại tắt.
Đến lần thứ năm, cuối cùng điện thoại im bặt.
Một tin nhắn hiện lên:
“Được lắm. Từ giờ đừng hòng về nữa. Tao nói cho mày biết, cả đời này mày đừng mơ thấy con!”
Tim tôi như bị dao đâm, ngực nghẹn cứng, tay run rẩy.
Bạn tôi giật lấy điện thoại, tắt nguồn, rồi siết chặt vai tôi:
“Đừng sợ, có tao đây. Hắn không dám làm gì đâu.”
Đêm ấy, tôi ở nhờ nhà bạn.
Nhưng chưa kịp yên lòng, chuông cửa đã vang dồn dập.
Bạn tôi nhìn qua mắt thần, mặt tái đi:
“Là mẹ chồng mày… còn dẫn theo bảo vệ.”
Tôi tiến lại, thấy rõ khuôn mặt dữ tợn ấy trên màn hình, miệng quát tháo:
“Đúng căn này, ném hết đồ nó ra ngoài cho tao!”
Tôi không mở cửa.
Tiếng rầm rầm vang vọng khắp hành lang – vali, túi xách của tôi bị lăn từ cầu thang xuống, nện ầm ầm.
Kèm theo là giọng the thé của mẹ chồng:
“Đồ đàn bà vô dụng, không biết đẻ! Nhà tao cho ra đi tay trắng là còn nhẹ! Không có nhà họ Trần, mày chẳng là cái thá gì!”
Bạn tôi phẫn nộ định lao ra, nhưng tôi giữ lại, lắc đầu.
Giọng cha chồng lạnh lẽo theo sau:
“Vứt hết xuống cạnh thùng rác, đừng để bẩn hành lang.”
Từng món đồ bị quẳng đi không thương tiếc.
Không một kỷ vật nào của con được giữ lại cho tôi.
Tôi chính thức bị tống cổ ra đường, như một vật vô giá trị.
Nhưng tôi không khóc.
Khi trái tim đã chai cứng, nước mắt cũng chẳng thể rơi.
Sáng hôm sau, tôi đi rút toàn bộ tiền tiết kiệm.
Số tiền ấy từng là quỹ giáo dục cho con, cũng là di sản cha mẹ để lại.
Giờ đây, nó là quân bài duy nhất tôi còn.
Tôi bấm gọi dãy số đã lưu lâu năm.
“Alô, thám tử Trương phải không? Tôi cần ủy thác.”
Giọng bên kia trầm ổn, ngắn gọn:
“Xin cô cứ nói.”
Tôi nhìn ra bầu trời âm u, từng chữ bật ra rõ ràng:
“Tôi muốn điều tra hai người. Một là Trần Hạo – chồng tôi. Hai là Vương Tú Liên – người giúp việc.”
“Nhiệm vụ một: làm rõ khoản năm mươi vạn vừa rút từ thẻ tôi. Tôi cần tất cả chứng từ, từng đồng phải minh bạch.”
“Nhiệm vụ hai: điều tra toàn bộ quá khứ của Vương Tú Liên. Từ ngày sinh, nơi từng sống, từng làm việc, mọi mối quan hệ. Tôi muốn biết hết.”
Cúp máy, tôi lặng lẽ nhìn khoảng trời u ám.
Trong lòng, một ngọn lửa đã bùng lên.
Gia đình họ Trần nghĩ rằng đã dồn tôi vào đường cùng.
Nhưng họ không hề biết – đây mới chỉ là khởi đầu.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰