Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NGÀY CHỒNG TÔI NÓI MÌNH CÔ ĐỘC

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Râu ria xồm xoàm, mắt trũng sâu, người nồng nặc mùi rượu nồng đến khó ngửi.

Vừa nhìn thấy tôi, anh ta “bịch” một tiếng quỳ sụp xuống.

“Miên Miên… anh sai rồi… anh thật sự biết sai rồi…”

Anh ta ôm chặt lấy chân tôi, khóc nức nở như mưa.

“Xin em… xóa video đó đi được không…”

“Bệnh viện đã đình chỉ công tác của anh rồi, cứ thế này tiếp thì anh xong đời mất…”

“Anh là viện trưởng mà… phải phấn đấu bao nhiêu năm mới leo lên được vị trí này, không thể bị hủy hoại như vậy được…”

Nhìn người đàn ông đang khóc lóc thảm hại dưới chân mình, trong lòng tôi không dấy lên chút sóng gió nào, thậm chí còn thấy buồn cười.

“Thẩm Tri Hành, sớm biết hôm nay, hà tất phải làm những chuyện năm xưa?”

Tôi đá tay anh ta ra, nhìn xuống từ trên cao.

“Lúc anh đánh tôi, anh có nghĩ đến hôm nay không?”

“Lúc anh đứng trên tivi xóa sạch sự tồn tại của tôi, anh có nghĩ đến hôm nay không?”

“Lúc anh cùng ‘tri kỷ hồng nhan’ ăn bít tết trong nhà, để tôi ăn lòng heo trong bếp, anh có nghĩ đến hôm nay không?”

 

Thẩm Tri Hành ngẩng đầu lên, mặt mũi đầm đìa nước mắt, trong mắt toàn là sợ hãi và van xin.

“Anh sai rồi… anh thật sự biết sai rồi…”

“Con đàn bà Lưu Như Yên đó, thấy anh gặp chuyện là lập tức phủi sạch quan hệ…”

“Chỉ có em… chỉ có em mới thật lòng với anh…”

“Miên Miên, chúng ta quay lại với nhau đi… không, chúng ta vốn chưa ly hôn.”

“Chỉ cần em đăng một lời đính chính, nói video đó là cắt ghép, chỉ là hiểu lầm thôi… chúng ta vẫn có thể trở về như trước kia…”

“Trở về quá khứ?”

Tôi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt anh ta.

“Quay về để tiếp tục làm bảo mẫu cho anh à? Tiếp tục bị anh đánh? Tiếp tục nhìn anh nuôi bồ bên ngoài?”

“Thẩm Tri Hành, anh coi tôi là đồ ngu sao?”

“Không… không phải… anh sẽ thay đổi… sau này anh nhất định đối xử tốt với em…”

Anh ta lắp bắp thề thốt.

Tôi lắc đầu, đứng thẳng dậy.

“Muộn rồi.”

“Thẩm Tri Hành, người trưởng thành phải trả giá cho hành vi của mình.”

“Video tôi sẽ không xóa, hôn cũng nhất định phải ly.”

“Anh cứ ở trong vũng bùn đó, mà mục nát đi.”

Nói xong, tôi định đóng cửa.

Thấy tôi không mềm lòng, sắc mặt Thẩm Tri Hành đột ngột thay đổi.

Anh ta bật dậy khỏi mặt đất, ánh mắt hung ác đến đáng sợ, từ trong người rút ra một con dao gọt trái cây.

 

“Lâm Miên! Nếu cô không cho tôi đường sống, thì tất cả cùng chết!”

“Chính cô hủy hoại tôi! Tôi sẽ giết cô!”

Anh ta cầm dao lao thẳng về phía tôi.

Khoảnh khắc đó, tôi thực sự cảm nhận được nỗi sợ cận kề cái chết.

“A—!”

Tôi hét lên theo bản năng.

Đúng lúc ấy, một bóng người từ bên cạnh lao ra.

Là con trai của bà Lưu — tổng giám đốc Trương, vừa tan làm trở về.

Anh ta tung một cú đá thẳng vào bụng Thẩm Tri Hành.

 

Thẩm Tri Hành vốn đã say rượu, người lại suy kiệt, bị đá bay văng ra tận hai mét, đập mạnh vào tường, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.

“Báo cảnh sát! Mau báo cảnh sát!”

Tổng giám đốc Trương chắn trước mặt tôi, quát lớn.

Thẩm Tri Hành ôm bụng, co quắp dưới đất, trông như một con tôm hấp hối.

Nhìn bộ dạng thảm hại ấy, tôi biết rõ —

Anh ta hoàn toàn xong rồi.

Thẩm Tri Hành vì hành vi cố ý gây thương tích chưa đạt, cộng thêm chứng cứ bạo hành gia đình trước đó rõ ràng, đã bị bắt giam.

Tòa tuyên án ba năm.

Ngày Thẩm Tri Hành bị đưa đi thi hành án, trời nắng đẹp.

Tôi nhận được bản án ly hôn.

Vì anh ta là bên có lỗi, phần lớn tài sản được xử cho tôi.

Thật ra cũng chẳng còn bao nhiêu. Lương bổng bao năm của anh ta phần lớn đã đổ vào việc giữ thể diện và mua quà cho Lưu Như Yên.

 

Căn nhà duy nhất cũng bị anh ta đem đi thế chấp để “chạy quan hệ”.

Thứ tôi cầm về chỉ còn vài chục nghìn tệ… và một ông già bại liệt – Thẩm Đại Quốc.

Đúng vậy, không còn ai chăm ông ta nữa.

Tòa xử: trong thời gian Thẩm Tri Hành thụ án, tôi – với tư cách là con dâu cũ – tạm thời giám hộ, chi phí trừ vào tài sản của anh ta.

Tôi suy nghĩ một lúc, cuối cùng không nỡ vứt Thẩm Đại Quốc ra đường.

Tôi đưa ông ta vào một viện dưỡng lão rẻ nhất.

Hai ngàn tệ một tháng, lo ăn lo ở, không đói chết là được.

(Hết Chương 8)


Bình luận

Loading...