NGÀY CHỒNG TÔI NÓI MÌNH CÔ ĐỘC
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi mang giày xong, vác bao tải lên vai.
Quay đầu lại, nở một nụ cười rạng rỡ với anh ta.
“Viện trưởng Thẩm, chẳng phải anh nói mình là người cô độc sao?”
“Đã là cô độc, thì xin mời anh tự mình hưởng thụ sự cô độc đó đi.”
“Còn ông già kia, là cha ruột của anh, có liên quan gì đến một người ngoài như tôi?”
Nói xong, tôi mở cửa. “Rầm” một tiếng.
Khép lại sau lưng tôi là cái nhà khiến người ta nghẹt thở ấy, cùng hai kẻ khiến người ta buồn nôn.
Tôi thuê một căn phòng trọ nhỏ trong khu nhà tạm ở nội thành.
Ba trăm tệ một tháng, chỉ rộng khoảng mười mét vuông.
Không có cửa sổ, chỉ có một chiếc giường sắt ọp ẹp kêu ken két.
Nhưng tôi ngủ ngon hơn hẳn cái sofa da xịn hai mươi nghìn tệ ở nhà họ Thẩm.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty môi giới việc làm.
Suốt những năm qua, ngoài việc hầu hạ cả cái nhà đó, thú vui duy nhất của tôi là học lấy chứng chỉ.
Chứng chỉ bảo mẫu cao cấp, chăm sóc người cao tuổi, thậm chí cả chứng chỉ dinh dưỡng — tôi đều có đủ.
Những tấm bằng này, lúc trước bị Thẩm Tri Hành phát hiện, còn bị anh ta cười nhạo:
“Học mấy thứ rác rưởi này có ích gì? Cũng chỉ là mệnh hầu hạ người khác.”
Giờ đây, mấy thứ “rác rưởi” ấy lại trở thành vốn liếng giúp tôi đứng vững.
Dựa vào đống chứng chỉ đó cùng chín năm kinh nghiệm thực chiến, tôi được nhận thẳng làm nhân viên chăm sóc hạng nhất của công ty.
Đơn hàng đầu tiên là một cụ bà đang phục hồi sau tai biến.
Nhà cụ khá giả, con cháu hiếu thuận, chỉ là không tìm được bảo mẫu nào hợp ý.
Sau khi tôi đến, tôi lập chế độ ăn phục hồi cho cụ, mỗi ngày mát-xa, trò chuyện, đồng hành cùng cụ.
Chưa đầy một tuần, cụ đã có thể vịn tường mà đi vài bước.
Cả nhà mừng rỡ, tặng tôi một bao lì xì to, còn đề nghị ký hợp đồng dài hạn.
Lương mười hai nghìn tệ, bao ăn ở.
Nhìn tin nhắn báo tiền lương gửi vào điện thoại, tôi ngồi xổm bên lề đường, mua một cây xúc xích nướng, vừa ăn vừa khóc.
Chín năm rồi.
Lần đầu tiên tôi biết, thì ra lao động của mình là có giá trị.
Thì ra, làm nghề chăm sóc người khác, cũng có thể nhận được sự tôn trọng.
Còn bên phía Thẩm Tri Hành, e là ngày tháng không mấy dễ chịu.
Tối ngày thứ ba, điện thoại tôi rung liên tục.
Là Thẩm Tri Hành gọi.
Tôi nhìn cái tên quen thuộc trên màn hình, trong lòng không chút gợn sóng.
Tắt máy.
Gọi lại — lại tắt.
Chặn số.
Thế giới bỗng yên ắng.
Nhưng tôi đã đánh giá thấp độ trơ trẽn của Thẩm Tri Hành.
Anh ta đổi số khác gọi lại.
Vừa bắt máy, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng gào xé họng của Thẩm Đại Quốc, kèm theo tiếng đồ đạc bị ném vỡ.
“Lâm Miên! Cô chết đâu mất rồi hả!”
Giọng Thẩm Tri Hành khàn đặc, đầy mệt mỏi và hoảng loạn, không còn chút dáng vẻ kiêu ngạo của ngày trước.
“Mau quay về đi! Ba tôi lại ị ra quần rồi! Dính đầy cả giường!”
“Tôi thuê bảo mẫu mới, cô ta thấy bẩn không chịu dọn, vừa mới chạy mất rồi!”
“Cả nhà bây giờ toàn mùi, tôi sắp phát điên luôn rồi!”
Tôi cắn một miếng táo trong tay, từ tốn nhai.
“Viện trưởng Thẩm, chuyện đó… thì liên quan gì đến tôi?”
“Chúng ta đã sống ly thân rồi, cũng đang làm thủ tục ly hôn.”
“Đó là ba anh, với tư cách một người con hiếu thảo, chẳng phải anh nên tự tay chăm sóc sao?”
“Lâm Miên!”
Bên kia điện thoại, Thẩm Tri Hành gầm lên: “Cô đừng có được đằng chân lân đằng đầu!”
“Tôi đã cho cô lối thoát rồi, biết điều thì mau mà bước xuống! Chỉ cần bây giờ cô quay về, chuyện trước đây tôi sẽ bỏ qua hết!”
“Bỏ qua?”
Tôi bật cười thành tiếng.
“Thẩm Tri Hành, anh còn chưa tỉnh ngủ à?”
“Bây giờ mỗi tháng tôi kiếm được mười hai nghìn, bao ăn bao ở, cả nhà chủ đều coi tôi như người thân.”
“Dựa vào đâu mà tôi phải quay về làm ô sin không công cho anh, còn phải chịu đòn, chịu uất ức?”
Bên kia đầu dây im lặng vài giây.
Rõ ràng anh ta không ngờ, rời khỏi anh ta rồi tôi vẫn sống được, thậm chí còn sống rất ổn.
“Mười hai nghìn? Cô bớt khoác lác đi! Với chút bản lĩnh của cô, ai trả cho cô mười hai nghìn?”
(Hết Chương 4)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰