Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

NGÀY CHỒNG TÔI NÓI MÌNH CÔ ĐỘC

Chương 1



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Để mừng chồng tôi được bổ nhiệm làm viện trưởng bệnh viện tam giáp, tôi đã đặc biệt ra chợ mua thêm hai ký lòng heo.

Khi đang cặm cụi rửa, tay dính đầy mùi tanh hôi, thì trên tivi bắt đầu phát chương trình phỏng vấn anh ta.

Nữ MC hỏi về bí quyết thành công của anh ta.

Anh ta đẩy nhẹ gọng kính viền vàng, nho nhã đáp: “Vì tôi là người cô đơn, không vướng bận điều gì nên mới có thể toàn tâm toàn ý cống hiến cho y học.”

Miếng lòng trơn tuột khỏi tay tôi, rơi tõm xuống bồn nước — chẳng khác nào cả cuộc đời bị người ta ghét bỏ của tôi.

Đã chín năm rồi.

Tôi là cô con dâu chăm sóc cha chồng bại liệt cho đến lúc ông qua đời, là người đàn bà từng lấy thân chắn dao cho anh ta khi có người nhà bệnh nhân nổi điên.

Thế nhưng trong hồ sơ lý lịch của anh ta, mục “hôn phối” vẫn luôn để trống.

Bản phỏng vấn của chồng tôi, Thẩm Tri Hành, vẫn đang tiếp tục.

Trên tivi, anh ta mặc bộ vest cao cấp tôi đã là lượt ba lần tối qua, cả người sáng rực như được ánh đèn sân khấu rọi chiếu.

“Viện trưởng Thẩm, anh còn trẻ như vậy đã nắm giữ bệnh viện tam giáp, chắc hẳn gia đình anh rất ủng hộ?”

Thẩm Tri Hành đối diện với ống kính, khóe môi hiện lên nụ cười xa cách quen thuộc: “Cũng không hẳn là ủng hộ.”

 

“Tôi sống một mình, cha mẹ mất sớm, cũng chưa từng lập gia đình.”

“Chính vì không vướng bận chuyện gia đình, tôi mới có thể dồn hết tâm sức cho phòng mổ.”

Tôi đứng trong căn bếp đầy dầu mỡ, tay vẫn đang ngâm trong nước lạnh rửa mấy ký lòng heo.

Nghe đến đây, tay tôi khẽ run.

Miếng lòng trơn nhẫy trượt khỏi tay, rơi xuống bồn nước kêu “bõm” một cái, bắn lên cả mặt tôi một bãi nước dơ.

Mùi tanh hôi xộc thẳng lên đầu, buồn nôn đến phát ói.

 

Y hệt như những lời anh ta vừa nói — vừa đáng ghét, vừa buồn nôn.

Cha mẹ mất sớm?

Vậy người đàn ông già yếu nằm trong phòng bên cạnh, hai tiếng phải trở người vỗ lưng một lần, ăn uống đại tiểu tiện đều do tôi lo — chẳng lẽ là khuyến mãi khi nạp tiền điện thoại?

Chưa từng lập gia đình?

Thế còn tôi — người ngày ngày nấu cơm giặt giũ, hầu hạ cả nhà anh ta, bị anh ta coi như ô sin không lương suốt chín năm trời — là ma chắc?

Tôi tắt vòi nước.

Nhìn vào gương, thấy một người phụ nữ da xạm vàng, tóc búi lỏng lẻo, mặc chiếc áo len sờn vải.

Ba mươi ba tuổi, nhìn như năm mươi ba.

Đây chính là người vợ “không tồn tại” trong miệng Thẩm Tri Hành.

Tiếng khóa cửa vang lên.

Thẩm Tri Hành đã về.

Cùng lúc đó, vang lên tiếng giày cao gót lách cách, và mùi nước hoa “Hoa hồng nơi hoang mạc” nhè nhẹ.

Đó là mùi của phó viện trưởng Lưu Như Yên.

“Tri Hành, buổi phỏng vấn lần này hiệu ứng tốt thật đấy. Trên mạng giờ ai cũng khen anh là ‘nam thần cấm dục’.”

Giọng Lưu Như Yên ngọt như nhỏ mật, đầy vẻ quyến rũ.

 

Thẩm Tri Hành bật cười trầm thấp: “Đều là lời khen quá đà thôi, miễn là không ảnh hưởng đến nghiên cứu học thuật là được.”

Hai người thay giày rồi bước vào phòng khách.

Vừa nhìn thấy tôi đứng ở cửa bếp, đeo tạp dề, ánh mắt Thẩm Tri Hành lập tức sa sầm.

Sự ghét bỏ trong mắt anh ta hoàn toàn không hề che giấu.

 

Giống như vừa thấy bã kẹo cao su dính dưới đế giày.

“Sao em lại ăn mặc thế này mà cũng ra đây?” Anh ta theo phản xạ nghiêng người, chắn trước mặt Lưu Như Yên, như thể sợ tôi làm bẩn mắt nữ thần của anh ta.

Lưu Như Yên thì ngược lại, rất thoải mái ló đầu ra mỉm cười với tôi, nhưng ánh mắt lại đầy vẻ chế giễu. “Chị dâu đang nấu cơm à? Ơ, mùi gì thế này?”

Cô ta làm bộ bịt mũi lại, lùi ra sau hai bước, giọng ngạc nhiên thái quá: “Sao mà mùi giống… cống rãnh thế?”

Sắc mặt Thẩm Tri Hành trầm hẳn xuống, bước nhanh về phía tôi, đẩy bật cửa bếp ra.

 

Thau lòng heo chưa kịp dọn dẹp nằm chình ình ngay trước mắt.

“Lâm Miên!”

Anh ta nghiến răng, hạ giọng quát: “Hôm nay là ngày gì, em biết không? Anh đưa đồng nghiệp về nhà ăn mừng, còn em thì bày mấy thứ bẩn thỉu này ra?”

“Em cố tình muốn làm anh mất mặt à?”

Tôi nhìn khuôn mặt điển trai đang vì giận dữ mà vặn vẹo kia.

Mười phút trước, gương mặt ấy còn nói trên tivi rằng “mình sống cô độc, không vướng bận”.

“Em làm vậy là để mừng anh được thăng chức…”

“Mừng?” Thẩm Tri Hành bật cười khinh bỉ, nụ cười lạnh tanh như băng:

“Em nghĩ anh giống mấy bà nội trợ đầu ngõ, thăng chức là phải ăn mấy thứ lòng heo chó còn không buồn ngó tới?”

 

“Đổ ngay đi! Đừng để cái mùi kinh tởm này lan ra ngoài, mất hết thể diện!”

Dứt lời, anh ta “rầm” một tiếng đóng sập cửa bếp.

Cánh cửa ấy không chỉ chặn mùi, mà còn chặn cả tôi bên trong.

(Hết Chương 1)


Bình luận

Loading...