MUỐN GIÀNH TÀI SẢN VỚI TÔI, VẬY KHỎI LY HÔN, ĐỂ CON ANH THÀNH CON HOANG
Chương 2
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Trực giác mách bảo tôi:
Đây chính là “nỗi lòng” trong miệng Chu Thâm.
Cô ta bước tới vài bước, ánh mắt quét qua giữa chúng tôi, rồi thấp giọng hỏi:
“Trao đổi thế nào rồi?”
Chu Thâm khẽ lắc đầu, gần như không thể nhận ra.
Cô ta lập tức hiểu ý, ánh mắt chuyển sang người đàn ông trẻ bên cạnh tôi, lời nói đầy ẩn ý:
“Xem ra chị cũng chẳng rảnh rỗi trong thời gian hôn nhân nhỉ? Đã vậy thì tài sản cũng nên chia đôi chứ?”
Tôi nhìn cô ta như thể đang nhìn một kẻ ngốc:
“Sao mà giống nhau được? Cô với Chu Thâm là vì tình cảm, còn ‘em trai’ tôi thì ngay từ đầu đã nói rõ là nhắm vào tiền của tôi mà.”
Tiểu Triệu nghiêm túc gật đầu:
“Đúng vậy, tôi còn đang chờ chị Giang tặng tôi căn hộ nhìn ra biển nữa cơ!”
Chu Thâm không thể tin nổi, trừng mắt nhìn tôi:
“Cô… cô biết rõ hắn ta là loại người thế này, mà vẫn mặt dày đeo bám à?”
Tôi lười biếng lướt điện thoại:
“Ký không? Tôi đang bận, Tiểu Triệu mà không vui là tôi còn phải mua đồng hồ dỗ nó nữa đó.”
Người phụ nữ kia đột nhiên đập bàn:
“Ký! Nhưng chúng tôi muốn 50%! Tôi không cần tiền của Chu Thâm, nhưng chẳng lẽ để con tôi phải chịu thiệt sao?”
Lúc này tôi mới thật sự nhìn kỹ cô ta.
Cao thủ!
Biết cách nắm đúng điểm yếu của đàn ông.
Còn Chu Thâm thì như thể đã lấy lại được khí thế:
“Đúng vậy, Dao Dao… Vi Vi cô ấy… có t.h.a.i rồi.”
Tôi từ từ nhìn xuống bụng cô ta đã hơi nhô lên:
“Của anh?”
“Đương nhiên.”
Hai người đồng thanh.
Giây sau, tôi dứt khoát ném bút xuống:
“Tốt quá rồi, vậy khỏi ly hôn, sinh ra đi, tôi nuôi!”
Lời vừa dứt, cả đại sảnh lập tức im phăng phắc.
Tất cả mọi người đều sững người, bao gồm cả nhân viên Cục Dân Chính.
Chu Thâm là người phản ứng lại đầu tiên:
“Ý cô là gì? Cô nói cô nuôi là sao?”
Tôi nhún vai, thản nhiên:
“Hồi trước chúng ta đòi ly hôn chẳng phải vì không muốn sinh đứa thứ hai sao? Giờ có sẵn rồi, ly hôn làm gì nữa?”
“Vẫn là anh giỏi, ra ngoài thuê người đẻ hộ thì ít cũng phải hơn một, hai trăm triệu, anh chỉ tốn có ba mươi triệu, thật sự là hời to!”
“Cô im đi!”
“Đừng có nói bậy!”
“Cô điên à?!”
Ba người gần như cùng lúc lên tiếng phản đối.
Người phụ nữ kia giận dữ hét lên:
“Con tôi dựa vào cái gì mà để cô nuôi? Cô là cái thá gì?”
Tôi khẽ cười, mở điện thoại ra, lướt đến loạt ảnh thành tích của con trai mình những năm qua:
“Em gái à, đừng nói sớm thế. Em thật sự nghĩ một người thứ ba có thể nuôi được một đứa con giỏi giang à? Khi nó lớn lên, người xung quanh sẽ nhìn nó thế nào? Danh hiệu ‘con riêng’ sẽ như cái bóng đeo bám nó suốt đời.”
“Quan trọng hơn, quá trình trưởng thành của đứa trẻ không được phép có sai sót nào. Chỉ cần tôi nắm được một lần sơ suất, tôi sẽ khiến Chu Thâm giành lại quyền nuôi con. Đến lúc đó, em vẫn chẳng có gì.”
Sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, quay sang Chu Thâm, giọng run rẩy:
“Cô ta… cô ta nói vậy là có ý gì?”
Chu Thâm siết c.h.ặ.t t.a.y cô ta:
“Đừng nghe cô ta nói bậy, Vi Vi. Anh hứa với em, sẽ không bao giờ có chuyện đó đâu.”
Anh ta quay đầu lại, lạnh lùng nhìn tôi:
“Giang Dao, cô đừng ly gián ở đây nữa. Vi Vi không giống cô, cô ấy lương thiện, có giáo dục, nhất định sẽ dạy con tốt, không để cô có cơ hội cười nhạo đâu.”
Tôi nhìn bàn tay hai người nắm chặt lấy nhau, khẽ bật cười:
“Thật à? Dạy con như mẹ nó, làm tiểu tam? Đúng là giỏi quá!”
“Đủ rồi!”
Chu Thâm đập mạnh bàn:
“Cái miệng cô sạch sẽ một chút! Hôm nay đến là để bàn chuyện ly hôn, không phải để nghe cô nói nhảm!”
Sắc mặt anh ta tái mét, gân xanh nổi đầy trên trán.
Người phụ nữ bên cạnh cũng tái mặt, theo bản năng lùi lại một bước.
Đó chính là hiệu quả tôi mong muốn.
Chỉ cần chưa ly hôn, tôi còn đủ cách khiến “tình yêu đích thực” của họ mất ăn mất ngủ, gà ch.ó không yên.
Đúng lúc này, Tiểu Triệu đột ngột đập bàn đứng dậy:
“Chị, chị nói vậy là sao? Chẳng phải là bảo em đang làm tiểu tam à?”
Xong rồi!
Tôi vội vàng đứng dậy trấn an:
“Em yên tâm, chị với lão già này chỉ là diễn trò thôi, người chị thật lòng là em mà.”
Tiểu Triệu lúc này mới dịu đi, khóe môi nhếch nhẹ.
Chu Thâm thì hoàn toàn phát điên:
“Giang Dao! Cô điên thật rồi à?! Rốt cuộc cô đang làm cái trò gì?!”
Chưa dứt lời, cửa lại lần nữa bị đẩy ra.
Tôi ngẩng đầu nhìn.
Sững sờ.
“Chưa xong à? Sao lâu vậy?”
Tất cả mọi người quay lại nhìn.
Lại thêm một trai đẹp xuất hiện.
Tôi vội vàng đứng dậy chào đón:
“Tiểu Lâm à, qua đây ngồi, ông nội Chu của em còn phải xử lý chút việc, chúng ta chờ chút.”
Ánh mắt Chu Thâm từ kinh ngạc chuyển sang không thể tin nổi, giọng run rẩy:
“Đây… đây nữa là ai?!”
Lúc này, Tiểu Triệu rụt rè giơ tay:
“Tụi em đều là em trai nuôi của chị, hôm nay rảnh nên cùng đến lấy giấy ly hôn với chị…”
Lúc này, cả Cục Dân Chính đều sững sờ.
Bất kể là người đăng ký kết hôn, ly hôn, hay cô lao công quét dọn cũng quay lại nhìn.
Bởi vì hai cậu “em trai” này vừa cao ráo, vừa đẹp trai, lại còn lễ phép.
Quá nở mày nở mặt cho tôi rồi!
Chu Thâm run rẩy chỉ tay vào tôi:
“Cô… cô tìm một lần tận hai đứa?”
Tôi lắc đầu, giọng điềm đạm:
“Không hẳn, hai đứa còn lại hôm nay bận.”
Anh ta bật dậy, không nói lời nào, sải bước bỏ đi.
Người phụ nữ sau lưng vội vã chạy theo:
“Chu Thâm! Anh đi đâu vậy? Hôm nay không ký thì lại phải đợi thêm một tháng nữa đó!”
Tôi nhìn bóng lưng dứt khoát của anh ta, lòng có chút chua xót.
Lão già c.h.ế.t tiệt, vẫn còn được lắm.
Gái trẻ đẹp thế mà không biết quý, lại đi dính lấy lão già.
Haiz.
“Đi thôi,”
(Hết Chương 2)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰