Massage Kiểu Gì Mà Thành Người Yêu
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Khi mở mắt ra, đầu óc tôi vẫn quay cuồng. Tôi day day hai bên thái dương, lẩm bẩm:
“Đúng là cái đồ Hà Dịch Thần đáng ghét, đến cả trong mơ cũng không tha cho mình ngủ yên.”
Vệ sinh cá nhân xong tự nhiên thèm một cây xúc xích nướng.
Mới xuống lầu đã nghe bên quán kế bên có tiếng một cô gái khóc lóc thê thảm:
“Đàn ông khốn nạn! Ngày nào tôi cũng bế con đi buôn bán, còn anh thì sao? Lấy hết tiền tôi bao gái bên ngoài!”
“Nói mau! Con hồ ly này có phải do anh nuôi không?!”
Ô hô, mua xúc xích mà được xem phim “sống” thế này luôn hả?
Người xem đứng kín xung quanh, xì xào bàn tán:
“Nghe đâu thằng kia ăn bám, còn lấy tiền của cô gái này nuôi bồ nhí.”
“Nhưng nhìn mặt nó cũng bảnh trai phết, cô kia cũng đẹp, chỉ có con tiểu tam nhìn… thôi khỏi nói.”
“Ôi, cậu không hiểu rồi, hoa vườn sao thơm bằng hoa dại được.”
Tôi cũng tò mò muốn xem “hoa dại” thơm cỡ nào.
Tách đám đông chui lên phía trước… càng nhìn càng thấy quen.
Khoan đã… trời ơi, chẳng phải Hà Dịch Thần với Thường Vận sao?!
Ngay lúc đó, một màn phim “cổ điển” lại diễn ra.
Thường Vận vừa ôm con vừa hắt nguyên ly nước vào mặt Hà Dịch Thần, miệng vẫn chửi như bắn súng liên thanh:
“Đồ cặn bã! Có bản lĩnh nuôi gái ngoài mà không dám nhận hả?!”
Còn “chị Hoa Dại” – cô gái bị gọi là tiểu tam – mặt mày ngơ ngác, chạy tới phân bua:
“Chị hiểu nhầm rồi, tôi còn chẳng biết anh đẹp trai này là ai nữa…”
Chưa kịp dứt câu – “tách” – Hà Dịch Thần đã bẻ ngoặt tay chị Hoa Dại, còng lại, rồi giao thẳng cho cảnh sát mới tới.
Tôi xem đến đây thấy đủ, quay người định đi.
Mới bước hai bước điện thoại đã đổ chuông.
Tên hiện lên: Hà Dịch Thần.
Tôi lập tức bấm tắt.
“Lạ nhỉ… giờ này cô ấy phải đang ở nhà mới đúng…”
Hà Dịch Thần ngoái đầu lia nhìn đám đông, ánh mắt sắc như dao lướt qua chỗ tôi.
Căng như dây đàn.
Tôi cúi rạp người lẩn vào đám đông, len lỏi như ninja.
“Ôi trời, đừng chen chứ!”
“Có người trộm đồ kìa, bắt nó lại!”
Chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo xoay 180 độ.
“Thái Văn?!”
Tôi nằm sõng soài trên nền đất lạnh, trong đầu hiện lên cảnh ông bà tổ tiên đang vẫy tay gọi.
“Buông tôi ra… buông raaaa…”
Tôi bật dậy như zombie, tức giận giẫm một phát lên chân anh.
“Hà Dịch Thần, kết thúc rồi, về nhà!”
Hà Dịch Thần xoa mũi, ngoan ngoãn gật đầu:
“Xin lỗi nhé, về rồi em muốn xử anh sao cũng được.”
Hài thật sự. Ai thèm quan tâm anh chứ!
Về đến nhà, tôi âm thầm thu dọn vài bộ quần áo, đặt vé bay Tam Á trong đêm.
Sắp tới giờ lên máy bay, phía sau vang lên tiếng gọi:
“Thái Văn!”
Tiếng gọi vang vọng khắp sảnh chờ, khiến tôi giật mình quay đầu lại…
Hà Dịch Thần đang chạy về phía tôi.
“Wow…”
Cảnh tượng lãng mạn như phim – chỉ tiếc tôi không phải “nữ chính” trong lòng anh ta.
Tôi ngơ ngác:
“Anh ra đây làm gì?”
“Nếu anh không tới thì vợ anh bỏ đi mất còn gì.”
Hà Dịch Thần nhìn tôi u oán.
Tôi: “……”
“Hôm qua còn gọi anh là bảo bối, hôm nay quay ngoắt không quen biết luôn à?”
Tôi: !!!!!!!
Hôm qua… chẳng phải là mơ sao?!
“Hôm qua em không nằm mơ à?!”
“Có chứ… trong mơ còn kết nghĩa huynh đệ với chó, còn bóp…”
Chưa kịp để anh nói hết, tôi hoảng hốt bịt miệng anh.
“Im ngay.”
“Thế… em còn hỏi anh có thích Thường Vận không à?”
“Người anh thích, từ đầu tới giờ, luôn là em.”
“Vậy thì…” Ưm—
Năm đầu Thái Văn bắt đầu yêu tôi, thật ra tôi đã âm thầm yêu cô ấy tám năm.
Đó là dòng cuối cùng trong quyển nhật ký thầm thương, cũng là khởi đầu của một chương mới.
Có lần tôi nằm dài trên sofa, nhìn bóng lưng cô trong bếp, bỗng hỏi:
“Hà Dịch Thần, anh thích em vì em nhét được nguyên cái bánh bao vào miệng hả?”
Anh không thèm quay lại:
“Đương nhiên không chỉ vậy.”
Tôi biết mà, tôi đâu có tầm thường thế!
Ai dè anh cười cười nói tiếp:
“Anh nhớ lúc đó em vừa nhét xong cái bánh bao, vừa uống hai bát cháo, ăn hết một xửng bánh hấp và ba xiên xúc xích.”
Tôi: ……
Được rồi, anh ngậm miệng lại giùm cái.
(Hết Chương 9)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰