Ly Hôn Trong Im Lặng
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Rời khỏi cổng trường, tôi cùng cô bạn thân bước vào quán bar cũ kỹ quen thuộc. Hương rượu nồng lan trong không khí, từng ngụm trôi xuống cổ họng như đốt cháy cả phần tức giận chưa kịp nguôi trong ngực.
Cô ấy xoay ly whisky, cười nhạt:
“Giờ hắn ta mới biết hối hận à? Năm đó cậu nằm viện ho ra máu, hắn còn chẳng buồn gọi một cuộc.”
Tôi khẽ cười, ánh mắt dừng lại nơi giọt nước rơi chậm trên thành ly.
Trong đầu bỗng vang lại tiếng còi báo động năm nào — hôm tôi sinh con, anh ta vẫn đang làm nhiệm vụ ở biên giới, chỉ nhắn về một câu ngắn ngủn:
“Ưu tiên bảo vệ con của quân nhân.”
“Đừng nhắc nữa.” Tôi uống cạn ly rượu, giọng khàn đi. “Mai tôi bay Nepal.”
Nhưng khi vừa bước ra khỏi cửa quán, đèn pha của chiếc xe quân dụng quét thẳng trước mặt.
Giang Lăng Xuyên từ trên xe bước xuống, giày chiến giẫm nát vũng nước. Áo khoác quân phục mở tung, mồ hôi còn đọng trên cổ — hẳn vừa từ thao trường chạy đến.
“Chúng ta cần nói chuyện.”
Anh túm lấy cổ tay tôi, lực mạnh như muốn giữ lại điều gì đang vuột mất.
Tôi giật tay, lạnh giọng:
“Thiếu tướng Giang, cách này đối với tôi hết tác dụng rồi.”
Anh im lặng vài giây, rồi lấy trong áo ra một tập giấy đã cũ.
Đó là bản danh sách dụng cụ leo núi anh từng đốt đi năm ấy. Mỗi dòng đều được viết lại, cẩn thận ghi ngày mua và số tiền bồi thường.
“Tôi đã mua lại hết. Giữ trong tủ quân khu... biết đâu có ngày em cần.”
Tôi sững sờ.
Ánh trăng hắt xuống, khuôn mặt nghiêm nghị của anh thoáng hiện vẻ lúng túng hiếm thấy.
Người đàn ông từng kiêu ngạo đến mức không chịu cúi đầu ấy — từ khi nào lại học được cách thỏa hiệp?
Tôi lùi lại một bước, mỉm cười lạnh:
“Giang Lăng Xuyên, có thứ đã cháy rồi thì không thể vãn hồi.”
Giống như chút niềm tin cuối cùng trong tôi — cũng đã hóa tro từ lâu.
Sáng hôm sau, sân bay ồn ào tiếng loa.
Cô bạn thân tôi ôm chặt lấy vai tôi, mắt đỏ hoe:
“Nhớ livestream lúc cậu leo K2 nhé! Với cả, kiếm một anh chàng vai rộng lưng khỏe đi!”
Tôi bật cười, nhận lại ba lô cô ấy nhét vào tay.
Đang định bước qua cửa an ninh, thì từ phía sau cột, một bóng nhỏ ló ra.
Giang Dã ôm một chiếc hộp tiết kiệm làm từ thùng đạn, rụt rè bước đến:
“Mẹ... cái này cho mẹ.”
Hộp nặng trĩu. Mở ra bên trong toàn vỏ đạn, mỗi vỏ đều khắc một ngày tháng.
Vỏ đầu tiên có dòng chữ: “Sinh nhật mẹ.”
Thứ tôi chưa từng nhận được trong suốt những năm làm vợ.
“Ba dạy con bắn.” – Giọng thằng bé nhỏ nhẹ. – “Ba bảo, khi mẹ nhớ con thì lắc một cái, con sẽ nghe thấy.”
Tôi ngồi xuống, khẽ chạm đầu nó:
“Phải biết tự chăm mình, con trai nhé.”
Nó bất ngờ ôm chầm lấy tôi, nước mắt nóng hổi thấm ướt vai áo:
“Con lừa họ thôi, con không muốn cô Chu làm mẹ! Lần con bị bắt cóc... là cô ta sắp đặt, ba đuổi cô ta rồi!”
Tôi khựng lại.
Từ sau cột, Giang Lăng Xuyên bước ra, quân phục chỉnh tề.
Trên tay anh là chiếc hộp nhung cũ — nơi từng cất tờ đơn ly hôn của chúng tôi.
“Dư Tri Chu.”
Anh mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn chế tác từ vỏ đạn.
“Em rời đi rồi, tôi mới hiểu…”
“Dừng lại.” – Tôi cắt lời. – “Đừng nói những lời hối hận muộn màng nữa.”
Anh nuốt xuống lời dang dở, rồi đổi giọng:
“Tháng sau có cuộc leo núi quân sự quốc tế.”
“Thì sao?”
“Tôi sẽ đợi em ở vạch đích.”
Ba tháng sau — Kathmandu, Nepal.
Tại lễ vinh danh của UNESCO, tôi nhận huân chương cứu hộ dã ngoại.
Ánh đèn flash lóe lên, tiếng vỗ tay như sấm dội.
Dưới hàng ghế, bóng dáng quen thuộc khiến tim tôi khẽ chùng lại.
Giang Lăng Xuyên mặc áo len cổ cao màu đen, dáng người thẳng tắp.
Anh bế Giang Dã đang ngủ, tay còn giơ cao một tấm bảng đèn chói lòa:
【Chị Chu xuất chinh, cỏ cây cũng phải cúi đầu!】
Tôi bật cười trong micro:
“Cuối cùng, tôi chỉ muốn cảm ơn điểm khởi đầu của chính mình.”
Màn hình lớn chiếu lại hình ảnh tôi năm hai mươi hai tuổi, lần đầu leo Ma Quỷ Tháp.
Khi ấy, tôi hét giữa gió tuyết:
“Sống là vì tự do và tình yêu!”
Cảnh quay trở lại hiện tại, tôi nhìn thẳng về phía Giang Lăng Xuyên:
“Nhưng có người khiến tôi hiểu — tự do thật sự không phải là bỏ trốn.”
Tan lễ, anh chặn tôi ở cửa phòng nghỉ.
“Câu đó có ý gì?”
Tôi đưa anh một tờ đơn:
“Đơn xin làm huấn luyện viên leo núi quốc tế. Anh duyệt giúp nhé?”
Anh kéo tôi lại, giọng trầm thấp bên tai:
“Em cố tình trêu tôi?”
“Ừ.” – Tôi khẽ chạm tay lên ngực anh. – “Thiếu tướng Giang, lần này luật chơi do tôi đặt.”
Bên ngoài, ánh nắng đầu tiên xuyên qua đỉnh tuyết Himalaya.
Giống hệt đêm bão tuyết năm nào — chỉ khác một điều:
Lần này, dây an toàn nằm trong tay tôi.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰