KHÔNG LÀM BẢO MẪU MIỄN PHÍ đâu
Chương 7
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Hồi đó anh bị tôi kiện tội trọng hôn,” tôi nhìn thẳng Trần Trạch, giọng bình thản, “Tôi vừa khởi kiện ly hôn, vừa kiện luôn Dư Oánh Oánh vì chiếm đoạt tài sản chung.”
Tôi nhếch môi:
“Cô ta tiêu tiền của anh như nước, tưởng mãi là nữ hoàng. Ai ngờ chỉ một lá đơn kiện của tôi, đã khiến cô ta phải trả lại từng xu.”
“Không còn tiền, cô ta bán con. Sau đó, còn ăn cắp tiền của bố mẹ anh để bồi thường cho tôi.
Anh vẫn thương hại cô ta, đúng không? Ra tù là đi tìm ngay.
Không tìm được mới mò đến đây, tìm tôi – đúng chứ?”
Tôi nói xong, Trần Trạch chết lặng. Mặt anh ta lúc đỏ lúc tái.
“Lương Tâm… em…”
Tôi cắt lời:
“Đủ rồi, Trần Trạch. Tôi không muốn nghe nữa.
Từ nay, đừng bao giờ tìm tôi.”
Anh ta gằn giọng: “Nhưng con cũng là con của tôi!”
Rồi như bật nắp, anh ta trút ra hết:
“Lúc nào em cũng mạnh mẽ, em khiến anh mệt mỏi! Anh chỉ muốn một mái ấm, một người vợ dịu dàng, biết dựa vào chồng, chứ không phải một đồng nghiệp thứ hai ở nhà! Anh muốn em nũng nịu, muốn được yên ổn!”
Tôi khẽ cười, xoay người đối diện anh ta:
“Nếu anh muốn giành quyền nuôi con, cứ việc kiện. Tôi sẽ ‘dạy’ anh thêm một bài học nữa.”
“Anh có gì để so với tôi? Tiền? Việc làm? Uy tín? Hay thời gian?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta:
“Khi theo đuổi tôi, anh yêu chính sự mạnh mẽ ấy. Bây giờ lại chê nó – anh quá tiêu chuẩn kép rồi. Tôi độc lập, không vì anh mà thay đổi. Và anh, không còn tư cách gì để nói hai chữ ‘gia đình’.”
Tôi bước đi, không ngoảnh lại.
Sau lưng, Trần Trạch nắm chặt tay, mắt đỏ như máu.
Về đến nhà, mẹ tôi lo lắng:
“Con coi, thằng đó có khi cùng đường rồi làm liều! Mau bế An An đi trốn!”
Tôi khẽ lắc đầu:
“Mẹ yên tâm. Anh ta không dám đâu, cũng chẳng nuôi nổi con trai này.”
Tôi biết, dù căm thù tôi, hắn vẫn không nỡ hại con ruột.
Nhưng hắn sẽ không chịu buông tay – kẻ thất bại luôn tìm lý do để níu kéo.
Trần Trạch từng có tài, tôi không phủ nhận.
Nhưng một người từng ngồi tù vì trọng hôn, danh tiếng nát bét,
thì làm sao quay lại đỉnh cao?
Ngày tôi ly hôn, vụ án ấy lan khắp giới – một vụ chấn động.
Tôi không hề chủ động tung tin, nhưng ai cũng biết.
Anh ta bị công ty sa thải, bị đồng nghiệp xa lánh.
Còn Dư Oánh Oánh – người từng khoe khoang trong nhóm mẹ bỉm –
cũng chẳng khá hơn.
Những đoạn hội thoại “khoe bảo mẫu miễn phí” được lan truyền chóng mặt, đương nhiên là… nhờ tôi đẩy đi.
Cô ta không vào tù, nhưng mất việc, mất danh tiếng,
cuối cùng còn bị bố mẹ Trần Trạch đánh đuổi.
Sau đó, cô ta biến mất.
Hai năm trôi qua.
Trần Trạch bị xã hội đào thải, không còn dám bén mảng đến gần tôi.
Tôi yên tâm nuôi An An, đưa con về quê, mua một căn nhà nhỏ,
sáng đưa con đến lớp, chiều đón về – bình yên như chưa từng có bão tố.
Ngày đầu tiên An An đến trường, tôi nhận được tin nhắn từ đồng nghiệp cũ:
“Nghe chưa? Trần Trạch tìm được Dư Oánh Oánh rồi. Người bao nuôi cô ta là sếp cũ công ty – già đến mức có thể làm ba cô ta.
Trần Trạch nổi điên, lao vào đánh, bị đè ra hành cho một trận.
Tối đó, hắn theo dõi đến tận nhà, ép cô ta khai tung tích đứa con, hai người cãi nhau dữ dội…
Cuối cùng, hắn bóp cổ cô ta chết tại chỗ, rồi tự sát.”
Tôi sững người.
Đồng nghiệp nhắn thêm:
“Thằng đó cố chấp quá. May mà cậu ly hôn sớm, chứ không chắc giờ cũng… nằm cạnh hai cái xác rồi.”
Tôi rùng mình, nhớ lại ánh mắt hắn hôm đối diện – u ám, ẩn chứa hận thù.
Giờ nghĩ lại, hắn có lẽ đã từng nghĩ đến việc giết tôi thật.
Tôi khẽ thở dài, tắt điện thoại.
Ngoái nhìn An An đang chơi, nụ cười hồn nhiên của con khiến tôi bình tâm lại.
Ít nhất, con tôi đã không phải chứng kiến bi kịch ấy.
Và từ giây phút này, mẹ con tôi thật sự tự do.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰