Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Khi Em Gái Chồng Ở Cữ

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Ban đầu, anh ta gửi tới những dòng tin nhắn đầy ăn năn, hối lỗi. Rồi lại tiếp tục gửi ảnh kỷ niệm, cố tình gợi nhắc chuyện xưa.

【Vợ à, còn nhớ lần đầu chúng ta ra biển không? Em từng nói muốn ngắm bình minh mãi mãi.】

【Vợ à, đây là chiếc bánh em làm nhân kỷ niệm ngày cưới. Khi đó, chúng ta hạnh phúc biết bao.】

Tôi nhìn, chỉ thấy chua xót và xa lạ, không buồn đáp lại.

Khi nhận ra tôi lặng thinh, anh đổi cách — chờ tôi dưới lầu công ty.

Người trước mắt gầy gò, râu ria xồm xoàm, dáng vẻ sa sút thảm hại.

Anh chắn đường tôi, giọng khàn khàn, cầu xin tôi quay lại, hứa đã cãi nhau với cha mẹ, từ nay sẽ đoạn tuyệt với gia đình để chỉ còn tôi là tất cả.

Tôi lặng lẽ nhìn, rồi thốt một câu dứt khoát:

“Chu Khải, gương vỡ rồi, dù dán lại cũng chẳng thể lành. Chúng ta không còn đường quay lại nữa.”

Có hôm tan ca muộn, mưa lớn, tôi bắt gặp anh đứng ngây người bên kia đường, không mang ô, mặc cho mưa dội ướt sũng.

Một đồng nghiệp khẽ huých tay tôi, thì thầm:

“Tô Tinh, kia chẳng phải chồng cũ của cô sao? Có muốn lại hỏi han không?”

Tôi chỉ lắc đầu, mở cửa xe taxi, bình thản dặn:

“Bác tài, đi thôi.”

Trong gương chiếu hậu, tôi thấy anh chạy theo mấy bước rồi dừng lại, bóng lẻ loi giữa màn mưa.

Nhưng lòng tôi không gợn sóng.
Nếu đã biết kết cục thế này, sao còn gieo đắng cay như trước?

Sau này, anh nghe tin tôi định bán căn nhà mà tòa từng tuyên, để mua nơi khác. Anh hoảng loạn thật sự.

Anh lao đến, chắn trước cửa khu nhà trọ tôi thuê, giọng run rẩy:

“Tô Tinh! Em không thể bán! Đó là căn nhà duy nhất của chúng ta!”

Tôi lạnh nhạt đáp:

“Đó là nhà của tôi, chứ không phải ‘chúng ta’.”

“Còn anh, Chu Khải, từ khoảnh khắc anh đứng về phía em gái mình, anh đã mất đi cái gọi là ‘nhà’ rồi.”

Tôi nhanh chóng bán căn nhà chất đầy kỷ niệm nặng nề.
Mua một căn hộ nhỏ tiện nghi gần công ty, phần tiền dư đăng ký học MBA và lên kế hoạch cho chuyến đi Bắc Âu.

Tôi đổi số điện thoại, cắt đứt toàn bộ liên hệ với nhà họ Chu.

Công việc cũng thuận lợi, dự án thành công giúp tôi được thăng chức, trở thành giám đốc trẻ nhất phòng.

Tôi bắt đầu tập gym, học cắm hoa, cuối tuần cùng bạn bè mới đi nghe hòa nhạc, dự triển lãm. Cuộc sống đầy đặn, tự do.

Một lần đi ăn với nhóm bạn, tôi tình cờ gặp lại Chu Khải.
Anh ngồi cạnh cửa sổ, trước mặt là “bộ tiêu chuẩn xem mắt” — hai cốc nước chanh và một phần bánh ngọt, đối diện là một cô gái hiền lành.

Suốt buổi, anh không yên lòng, thỉnh thoảng lén nhìn về phía tôi.

Bàn tôi, tiếng cười rộn rã.
Bàn anh, im lặng nặng nề.

Tôi nâng ly rượu vang cùng bạn bè chạm cốc chúc mừng ký hợp đồng lớn.

Từ đầu đến cuối, tôi không quay sang thêm một lần.
Anh chỉ ngồi đó, cô độc trong bóng tối, nhìn tôi rạng rỡ như người bị cả thế giới bỏ quên.

Nắng chiếu qua ô cửa kính, phủ lên vai tôi ấm áp.
Thoát khỏi vũng lầy, mới thấy mình thật sự được sống lại.

Một năm sau, Chu Vi mãn hạn tù.

Mẹ tôi thỉnh thoảng kể, cô ta trong tù chịu khổ sở, ra ngoài thì tiều tụy, chẳng tìm nổi việc làm, chỉ biết dựa dẫm vào bố mẹ.

Gia đình chồng cũ vì cô ta mà lụn bại, nợ nần, cãi vã triền miên.

Tôi chỉ im lặng lắng nghe, không bình phẩm.
Kết cục ấy, chẳng còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tôi xin nghỉ phép, một mình bay sang châu Âu.

Trong một cửa hàng trang sức cổ ở Thụy Sĩ, tôi nhìn thấy chiếc vòng cổ gắn đá sapphire xanh thẫm, lấp lánh dưới ánh đèn.

Chợt nhớ đến sợi dây chuyền vàng từng bị mất, nhưng lần này, lòng tôi chẳng còn phẫn uất, chỉ nhẹ nhõm như mây bay.

Tôi mỉm cười, quẹt thẻ mua nó.

Đeo lên cổ, bước đi dưới nắng vàng bên hồ Zurich, tôi giơ máy chụp một tấm selfie.

Trong ảnh, tôi cười rạng rỡ, bình thản và tự tin.
Đăng lên trang cá nhân, không cần viết thêm chữ nào.

Tôi biết, ắt sẽ có người nhìn thấy.
Nhưng thì sao?

Đây mới chỉ là khởi đầu của một cuộc đời mới.
Bầu trời của tôi, rộng lớn không bờ.

(Hết Chương 8)


Bình luận

Loading...