Hóa Đơn Điện Lộ Bí Mật Chồng Có Một Gia Đình Khác
Chương 2
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Trước đây đúng là dựa vào em, nhưng mấy năm nay công ty đã vào guồng ổn định rồi. Căn nhà này là anh dùng tiền chia cổ tức để mua, đứng tên Tiểu Noãn, có liên quan gì đến em đâu?”
Tôi cúi đầu nhìn bản sao sổ đỏ.
Quả nhiên, mục “Chủ sở hữu” ghi rõ ràng: Tô Tiểu Noãn.
Tôi xé vụn bản sao đó, vung tay rải xuống trước mặt hai người.
“Được. Rất được. Thẩm Châu, anh sẽ phải trả giá vì những gì anh đã làm hôm nay.”
Tôi quay người bỏ đi.
Phía sau vang lên giọng điệu khinh thường của Thẩm Châu.
“Dọa ai thế? Không có anh, em chẳng qua chỉ là một bà cô già suốt ngày đi spa với mua sắm. Có giỏi thì đi kiện đi, ngoại tình trong hôn nhân cũng chẳng bị xử lý hình sự, cùng lắm thì ly hôn, tài sản chia đôi!”
Về đến xe, tay tôi run đến mức không cài nổi dây an toàn.
Điện thoại rung lên một cái.
Là tin nhắn WeChat từ Thẩm Châu.
“Đừng làm loạn nữa, giữ chút thể diện cho mình đi. Tiểu Noãn đang mang thai con trai, mẹ anh biết rồi. Nếu em chịu chấp nhận, sau này con sinh ra gọi em một tiếng mẹ, chúng ta vẫn có thể sống như trước. Còn nếu em cứ cố sống cố chết, người thiệt là em.”
Kèm theo đó là một ảnh chụp màn hình chuyển khoản.
Năm triệu.
Người nhận: Tô Tiểu Noãn.
Ghi chú: Chi phí dinh dưỡng.
Tôi nhìn chằm chằm vào con số đó, đột nhiên tay không còn run nữa.
Năm triệu.
Đó chính là quỹ tín thác mà bố tôi để lại cho tôi. Tuần trước Thẩm Châu nói công ty gặp khó khăn về dòng tiền, bảo tôi rút ra để giúp anh ta vượt qua.
Thì ra là vượt qua bằng cách chuyển vào bụng tiểu tam.
Tôi khởi động xe, không về nhà, mà chạy thẳng đến công ty.
Đã vậy, nếu anh ta nghĩ không có tôi vẫn sống ngon lành, vậy tôi sẽ cho anh ta thấy, ai mới là người không thể thiếu ai.
Tôi gọi cho giám đốc tài chính công ty, chú Triệu.
“chú Triệu, tất cả các dự án gần đây mà Thẩm Châu trực tiếp xử lý, bác lập tức lôi toàn bộ sổ sách ra gửi cho cháu. Còn nữa, đóng băng tất cả thẻ phụ đứng tên anh ta.”
chú Triệu ngập ngừng ở đầu dây bên kia.
“Tổng giám đốc Từ, dù sao Tổng giám đốc Thẩm cũng là… làm thế này có căng quá không?”
“Cứ làm theo lời tôi nói.”
Cúp máy, tôi lại gọi thêm một số nữa.
“Luật sư Lưu, giúp tôi soạn một bản thỏa thuận ly hôn. Ngoài ra, tôi muốn tra toàn bộ lịch sử chuyển nhượng tài sản đứng tên Thẩm Châu, đặc biệt là sáu tháng gần đây.”
Xử lý xong tất cả mọi thứ, tôi mới lái xe về nhà.
Mở cửa ra, trong nhà lạnh lẽo đến rợn người.
Trên tủ giày ở hành lang vẫn còn đặt bó hoa hồng Thẩm Châu tặng tôi tuần trước, đã héo rũ, cánh hoa rụng đầy đất.
Tôi ôm cả hoa lẫn bình hoa ném thẳng vào thùng rác.
Vào phòng ngủ, tôi mở tủ quần áo, lôi từng bộ đồ của Thẩm Châu ra ngoài.
Tiếng kéo cắt qua lớp vải vest đắt tiền nghe soàn soạt, dứt khoát.
Armani, cắt.
Zegna, cắt.
Áo sơ mi đặt may thủ công, cắt nốt.
Cắt đến bộ cuối cùng, tôi đá hết đống vải vụn sang một bên, ngả lưng xuống giường, mở mắt nằm thẳng cho đến trời sáng.
Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa dồn dập.
Mở cửa ra, mẹ chồng đứng ngoài, mặt đầy giận dữ.
Phía sau là Thẩm Châu và Tô Tiểu Noãn, tay xách nách mang bao lớn bao nhỏ.
“Từ Thanh! Con gà mái không biết đẻ, còn mặt mũi nào mà ngủ? Mau dọn phòng cho Tiểu Noãn!”
Mẹ chồng xô tôi sang một bên, kéo Tô Tiểu Noãn lộng hành bước vào.
“Ôi, cháu trai ngoan của bà, không thể để mệt được. Căn phòng này hướng nam, ánh sáng tốt, sau này con ở phòng master nhé.”
Thẩm Châu nhìn thấy đống quần áo bị cắt nát, mặt đen như đít nồi.
“Từ Thanh, em bị điên à? Đồ tốt như thế em cũng cắt sạch?”
Tôi dựa vào khung cửa, lạnh lùng nhìn ba người họ.
“Đây là nhà tôi, tôi thích cắt gì thì cắt. Còn các người, xông vào nhà người khác, tôi hoàn toàn có thể gọi cảnh sát.”
Mẹ chồng chỉ tay vào mặt tôi mà mắng.
“Nhà cô nhà tôi cái gì? Căn nhà này là A Châu mua! Cô ăn của nó, uống của nó, bây giờ nó có người nối dõi rồi, cô không những không vui, còn gây chuyện? Tôi nói cho cô biết, từ giờ Tiểu Noãn chính là nữ chủ nhân của căn nhà này, cô lo mà hầu hạ cho tốt, không thì cút!”
3
Tôi nhìn gương mặt mẹ chồng vì kích động mà méo mó, chỉ cảm thấy nực cười.
Căn nhà này rõ ràng là tôi mua đứt trước hôn nhân, chỉ vì Thẩm Châu nói thêm tên cho có cảm giác an toàn, tôi mới hồ đồ đồng ý.
Bây giờ lại thành anh ta là chủ.
Tô Tiểu Noãn khoác tay mẹ chồng, vẻ mặt đầy uất ức.
“Dì ơi, dì đừng mắng chị Từ nữa, là con không đúng. Con không nên đến đây, con về nhé…”
“Về cái gì mà về!”
Thẩm Châu kéo cô ta lại.
“Đây chính là nhà của em. Từ Thanh, anh nói lần cuối, Tiểu Noãn sẽ ở đây để dưỡng thai. Em chấp nhận cũng được, không chấp nhận thì dọn ra ngoài!”
Tôi đi đến ghế sofa ngồi xuống, bắt chéo chân.
“Muốn tôi dọn cũng được. Căn nhà này giá thị trường là mười hai triệu, trừ hao tổn nội thất, anh đưa tôi sáu triệu, tôi đi ngay.”
Thẩm Châu như nghe được chuyện nực cười.
“Sáu triệu? Cô cướp à? Mấy năm nay cô không làm gì, tiền sinh hoạt đều do tôi kiếm, giá trị tăng của nhà này cũng có công tôi. Nhiều nhất cho cô hai triệu, lấy hay không tùy.”
Mẹ chồng tiếp lời.
“Đúng thế! Cho cô hai triệu là quá tử tế rồi! Cô là gái đã qua một đời chồng, sau này ai thèm lấy?”
Tôi lấy điện thoại ra, bật chức năng ghi âm.
“Những lời vừa rồi, nhắc lại lần nữa đi.”
Thẩm Châu lao tới định giật điện thoại của tôi.
(Hết Chương 2)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰