Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Dưới Làn Nước Sâu, Có Anh

Chương 8



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Có vẻ anh đang ám chỉ ai đó bằng những lời nói kia.

Chu Trụ quay sang nhìn tôi, ánh mắt lộ rõ mong chờ tôi đứng về phía anh.

Tôi khẽ lên tiếng:

“Anh Chu, Thẩm Hiếu với Tống Tước là cùng cha khác mẹ, sau này anh đừng phát ngôn bừa bãi nữa.”

“Cái gì?!”

Đối thủ tình trường bỗng biến thành “anh vợ”, vị thế đạo đức mà Chu Trụ tưởng mình nắm chắc trong tay chợt sụp đổ, khuôn mặt anh lúc đỏ lúc tái, nét nào cũng đầy hỗn loạn.

Tôi nhẹ giọng tiếp:

“Còn nữa, Tiểu Tước sẽ không quay về đâu, anh buông tay đi.”

“…”

“Có những người, yêu vào chỉ rước khổ vào mình. Cô ấy là một, mà em cũng vậy.”

Chắc chưa bao giờ thấy tôi lạnh lùng đến thế, Chu Trụ trừng mắt nhìn, không dám tin:

“Tiểu Mạn! Cô ấy như thế thì thôi đi, nhưng sao em cũng quay lưng lại với anh?”

Tôi né tránh bàn tay anh ta, giọng bỗng bùng nổ:

“Đừng chạm vào em!”

“Trước kia em vì anh mà đánh đổi mọi thứ, nhưng anh có xứng đáng không? Tiểu Tước là cô gái tốt như thế, anh đã đối xử với cô ấy thế nào? Cô ấy không tự rời bỏ anh, chính gia đình anh đã dồn cô ấy đến đường cùng!”

Dưới làn mắng mỏ không kiêng dè, mặt Chu Trụ khẽ giật, rất lâu sau mới thốt lên:

“Vậy… em biết Tiểu Tước ở đâu chứ?”

Tôi chưa kịp trả lời thì Thẩm Hiếu đã kéo tôi ra sau, tấm lưng cao lớn chắn hẳn trước mặt:

“Chu Trụ, làm ơn cư xử cho ra dáng đàn ông đi. Chuyện của mình thì tự giải quyết, đừng lấy Tiểu Mạn ra làm bia.”

“Nói thẳng, nhà anh không ra gì thì đừng lôi người khác xuống. Chưa đăng ký thì cuộc hôn nhân này coi như kết thúc!”

Giọng Thẩm Hiếu dứt khoát, không để lại chút đường lùi.

Chu Trụ bơ phờ, vẫn cố bấu víu:

“Chỉ là chuyện sinh con thôi mà, nếu cô ấy không đồng ý anh sẽ về thuyết phục mẹ…”

Thẩm Hiếu khẽ cười lạnh:

“Chu Trụ, tôi coi anh là người thì anh cũng làm ơn đừng biến mình thành súc vật.”

“Nói tiếng người thì sống cho ra người, đừng văn vẻ ngoài miệng mà bên trong vẫn như chuồng heo.”

Chu Trụ: “…”

Khả năng “phun chửi” của Thẩm Hiếu quả thật vô đối.

Chu Trụ bị mắng đến nghi ngờ nhân sinh, bước đi xiêu vẹo khi rời khỏi.

Vậy mà vài ngày sau, anh ta lại mò đến xin lỗi, tự nhận đã sai và muốn tìm Tống Tước về. Kết cục bị hai đứa tôi đóng cửa sầm vào mặt, không chút nể nang.

Sau đó, tôi đưa Thẩm Hiếu về ra mắt bố mẹ, coi như chính thức xác nhận mối quan hệ. Anh không vội nhắc chuyện cưới xin, chỉ thỉnh thoảng lặng lẽ bổ sung thêm tài liệu vào thư mục “kế hoạch cầu hôn”.

Hôm trước tôi lén mở ra — dung lượng đã hơn 1,1GB.

Đúng là đàn ông “đỉnh của chóp”.

Trước mùa đông, chúng tôi lại tìm được một điểm lặn mới.

Lúc này, Thẩm Hiếu nằm dài trên sofa nhà tôi, mặc chiếc quần sịp Shin đôi, hí hửng gửi tôi từng bức ảnh khách sạn:

“Em thích khách sạn nào?”

“Tùy anh chọn.”

“Hay đặt hai phòng?”

“Một phòng thôi.”

Không khí chợt lặng.

Thẩm Hiếu bật dậy, ánh mắt trong trẻo mà sâu thẳm:

“Em thật sự đồng ý sao?”

Bị ánh nhìn đó đốt đến nóng mặt, tôi dụi mũi:

“Anh từng ngủ sofa rồi còn gì…”

“Chủ yếu là… tiết kiệm thôi.”

Thẩm Hiếu: “…”

Tháng Mười Một, chúng tôi đến đảo Phân Giới Châu, Hải Nam.

Mùa này vắng khách nên bờ biển khá yên tĩnh.

Sau khi xuống nước, Thẩm Hiếu bơi một vòng rồi ướt sũng quay lại bờ.

Chúng tôi từ chối hướng dẫn viên, để anh tự dẫn tôi xuống biển.

Biển hôm nay chỉ gợn nhẹ vài con sóng.

Bãi cát vàng trải dài như vô tận.

Trời xanh thăm thẳm, nắng chiếu rực rỡ, sóng nối sóng óng ánh như vảy cá cuộn trào.

Khung cảnh đẹp hơn tưởng tượng.

Thẩm Hiếu lái ca nô.

Tôi đứng chênh vênh giữa thuyền, tóc tung bay, váy vải phấp phới, tâm trạng bỗng tốt đến lạ, thấy mình thật hạnh phúc.

Trên mũi thuyền, người đàn ông mặc đồ lặn ngồi yên, cúi đầu nhìn mặt nước, vẻ mặt nghiêm túc:

“Chúng ta lặn nông trước, nếu em ổn mới xuống sâu hơn, được không?”

Tôi giơ tay làm ký hiệu OK.

Vào khoang thay đồ, tôi mặc đồ lặn, cắn ống dưỡng khí, tạm nằm trên lưng anh để làm quen cảm giác.

“Có sợ không?”

“Không.”

“Vậy anh bắt đầu nhé.”

Nước ở đây rất trong.

Xuống khoảng 5 mét đã thấy đàn cá nhiệt đới lượn lờ, ánh sáng vàng như cánh mỏng lướt qua mắt.

Xuống sâu thêm 10 mét, màng nhĩ bắt đầu nhức.

Giới hạn lặn cơ bản nơi đây là 18 mét.

Tôi vẫn thấy căng thẳng, siết chặt tay anh.

Anh quay lại, ánh mắt trấn an, rồi chỉ về phía trước.

Bơi qua vài cụm san hô mềm, trước mặt bất ngờ hiện ra vô số tượng đá – có tượng đứng, tượng ngồi, tượng nằm… như lạc vào thế giới Phật quốc dưới đáy biển.

Âm thanh ù tai dần dịu đi.

Tôi chợt hiểu vì sao Thẩm Hiếu thích một mình lặn sâu.

Nhìn thế giới mới mở ra, tôi cảm thấy mọi thứ đều thay đổi – như vượt qua một ranh giới, vẽ lại bản đồ cuộc đời, hiểu ra điều từng day dứt suốt bao lâu.

Lần đầu tôi “liều”, là chọn Chu Trụ.
Lần thứ hai, là chọn Thẩm Hiếu.

Nhưng lần nào cũng giống như lao mình xuống biển sâu – không do dự, chọn con đường mình muốn.

Thanh xuân mà, sao phải hối hận?

Đột nhiên, có người nhẹ đẩy lưng tôi.

Tôi bị dòng nước cuốn vào giữa khu tượng Phật.

Chính giữa là bức tượng lớn, trong tay ôm vỏ trai khổng lồ.

Tôi thấy bên trong lấp lánh thứ gì đó giữa rong rêu.

Một… chiếc nhẫn kim cương?

Lên bờ, tôi đưa nhẫn cho Thẩm Hiếu xem.

Anh ngồi trên cát, tóc còn nhỏ nước, đang pha nước ép xoài, hàng mi dài đọng vài giọt biển.

Tôi chìa tay khoe:

“Anh xem, em nhặt được nhẫn này.”

Anh chẳng thèm nhìn, chỉ nhấc mí mắt lười nhác:

“Em nghĩ kỹ chưa? Đeo vào là không tháo ra được đâu.”

“Vì sao phải tháo? Em nhặt mà.”

“…”

Anh liếc tôi, rồi mặc lại đồ lặn, nhảy “bụm” xuống biển.

Tch tch.

Một lúc sau, anh trở lên, đưa tôi cái vỏ trai bẩn, rồi chìa điện thoại:

“Đây, link mua hàng đây, đủ nghi thức chưa?”

“Cũng tạm.”

Thấy tôi nhếch môi, anh mới nhận ra mình trúng kế, mắt đỏ lên.

“Hừ, không muốn lấy anh thì nói.”

Còn tôi, không giấu nổi cơn sóng lòng, nhìn anh, chân thành:

“Anh biết không, lúc này anh còn đẹp hơn cả bầu trời hồng trên biển.”

“Em…”

Anh định nói gì đó lại thôi, quay mặt đi, hàng mi khẽ rung như không biết làm sao.

Tôi dựa nhẹ vào vai rộng của anh, nhắm mắt.

Cả hai cùng ngắm hoàng hôn loang khắp chân trời.

Không khí dịu dàng kéo dài một lúc, giọng Thẩm Hiếu vang lên uể oải mà đầy “bất mãn”:

“Anh có điều ước…”

“Điều gì?”

“Đổi ảnh đại diện đôi với em.”

“…”

“Nếu em không phiền.”

“Có.”

“Hừ.”

Anh im lặng.

Chúng tôi tựa vào nhau, rất nhanh bị gió biển ấm áp ru ngủ.

Tôi chợt nảy ra ý tưởng, bật cười:

“Nếu sau này có chuyện rắc rối, cho em gọi luật sư đến giúp được không?”

Người bên cạnh khẽ cười, giọng vừa kiêu ngạo vừa đáng yêu:

“Với em, anh trao toàn quyền vĩnh viễn.”

(—Hết—)

(Hết Chương 8)


Bình luận

Loading...