Cô Dâu Bỏ Trốn Trước Giờ G
Chương 4
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Chúng tôi mang theo máy ảnh đi khắp mọi nơi, thỉnh thoảng vẫn nghe người ta nhắc đến cái tên Chu Minh Hàn.
Kể từ ngày cắt đứt với tôi, hắn cũng bị nhà họ Chu tống ra khỏi cửa. Không còn nguồn chu cấp, người từng được tung hô là “con cưng giới thương nghiệp” nhanh chóng rơi thẳng xuống đáy.
Lý Nhiễm lại cao tay hơn hắn tưởng. Còn chưa kịp khoác váy cưới đã mang thai, cô ta bế cái bụng lùm lùm đến trước mặt mẹ Chu, nói thẳng: “Cháu muốn có danh phận.”
Dù thất vọng vì đứa con trai chẳng nên thân, nhưng máu mủ vẫn là máu mủ, cuối cùng bà Chu đành nén giận mà đón Lý Nhiễm về sống ở biệt thự riêng.
Chu Minh Hàn, kẻ từng bỏ nhà ra đi với dáng vẻ kiêu ngạo bao nhiêu, khi trở về lại cúi đầu lặng lẽ bấy nhiêu.
Với một người kiêu hãnh như hắn, cú ngã này hẳn là đau đến tột cùng.
Ban đầu, hắn còn tự an ủi rằng: “Ít nhất cũng được ở bên người mình yêu.”
Nhưng chỉ một thời gian ngắn, cuộc sống thực tế đã dội vào mặt hắn một gáo nước lạnh.
Những ngày sau đó chỉ toàn cãi vã, mâu thuẫn từ chuyện nhỏ nhất – thói quen, suy nghĩ, lời nói. Lý Nhiễm mang thai, tính khí thất thường, còn Chu Minh Hàn lại nhanh chóng mất kiên nhẫn.
Gia đình cô ta thì liên tục đến làm phiền, hết vay mượn lại xin xỏ, coi hắn như cái ví biết đi.
Còn tình yêu trong mơ của hắn – một tay nắm quyền, một tay ôm mỹ nhân – nay chỉ còn lại hai bàn tay trắng.
Quyền thừa kế bị cướp sạch. Lý Nhiễm thì lao đầu vào giới phu nhân, ngày nào cũng lặp lại đúng một câu: “Anh, đưa tiền.”
Chu Minh Hàn dần rơi vào trạng thái bế tắc, uất nghẹn không lối thoát.
Khi nghe đến đây, cô bạn thân của tôi chỉ mỉm cười: “Đáng đời.”
Sợ tôi chạnh lòng, cô khẽ nắm tay tôi, giọng dịu dàng: “Cậu đừng buồn. Mình vẫn ở bên cậu mà.”
Tôi bật cười, nắng xuyên qua cửa kính, chiếu lên mặt bàn. Hương cà phê lan tỏa, ấm áp và dịu dàng.
“Người như thế, sớm nhìn ra và rời đi, chẳng phải tốt hơn sao?”
Cô ấy gật đầu, đôi mắt cong cong: “Phải rồi. Tạm biệt để gặp điều tốt đẹp hơn. Cậu vừa xinh, vừa bản lĩnh, chẳng lẽ còn sợ không có ai xứng đáng sao? Mai mình dẫn vài người thú vị cho cậu gặp nhé.”
Tôi tưởng cô ấy đùa. Không ngờ hôm sau thật sự dắt đến mấy chàng trai trẻ trung, chỉ cần nhìn thôi cũng muốn cụng ly thêm lần nữa.
Họ đều khoảng hai mươi, tràn đầy sức sống và nhiệt huyết.
Tôi kéo cô bạn ra góc nhỏ, thì thầm: “Cậu làm gì vậy? Tuyển phi hả?”
Cô cười tinh nghịch: “Trẻ con mới chọn một, người lớn thì muốn hết.”
Tất nhiên, cô ấy chỉ nói cho vui. Đám người đó là bạn bè thân thiết, cùng chung sở thích và lối sống. Ở bên họ, tôi thấy mình thật nhẹ nhõm.
Hai năm sau, tôi mới tình cờ gặp lại Chu Minh Hàn.
Suốt khoảng thời gian đó, tôi cùng bạn thân vừa đi du lịch, vừa chụp ảnh, rồi làm livestream chia sẻ cuộc sống. Ban đầu chỉ là những video nhỏ, không ngờ lại được yêu thích đến mức có hàng triệu người theo dõi.
Đúng là cây vô tâm trồng bên bờ, cuối cùng lại xanh tốt rợp bóng.
Toàn bộ tiền kiếm được, chúng tôi đều dành cho các chương trình hỗ trợ trẻ em vùng cao.
Không mơ mộng cứu rỗi thế giới, nhưng chúng tôi tin – nếu không thể thay đổi xã hội, ít nhất có thể giúp những đứa trẻ ấy lớn lên với lòng tự trọng và ước mơ.
Lần ấy, sau một chuyến đi dài, chúng tôi dừng chân ở Tùng Thành, và tôi vô tình gặp lại hắn.
Chu Minh Hàn để râu, dáng vẻ tiều tụy. Bộ vest từng phẳng phiu nay nhăn nhúm, bạc màu.
Thấy tôi, hắn khựng lại rồi lấy lại vẻ bình tĩnh, bước đến ngồi đối diện.
“Dạo này... em vẫn ổn chứ?” – hắn mở lời, giọng khẽ run.
Tôi chưa kịp đáp thì một giọng nam trầm vang lên: “Xin lỗi, chỗ này có người ngồi rồi.”
Bạn trai tôi – Trình Duật – bước tới, tay cầm hai cây kem, nở nụ cười lịch sự: “Anh có thể chọn bàn khác được không?”
Chu Minh Hàn đứng sững, ánh mắt dần hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Em... đã có người mới rồi à?”
Tôi khẽ cười: “À, đây là Trình Duật – bạn trai tôi, cũng là đối tượng liên hôn sắp tới.”
Nghe thế, mắt hắn lóe sáng: “Chỉ là liên hôn thôi sao?”
Trình Duật nhẹ nhàng nắm tay tôi, giọng bình thản mà đầy ẩn ý: “Đúng. Nhưng tôi không phải kẻ bỏ trốn trước lễ cưới.”
Chu Minh Hàn lặng người.
“Chuyện cũ... đã qua rồi.” – hắn gượng nói.
Trình Duật nhướng mày cười: “Vậy anh còn nhắc lại làm gì? Hay vẫn định đổ lỗi cho cô ấy?”
Sắc mặt Chu Minh Hàn lập tức sa sầm.
Trước mặt hắn là một người đàn ông trẻ hơn gần chục tuổi – cái tuổi mà năm xưa, hắn từng nghĩ mình sẽ mãi đứng trên người khác.
Nào ngờ, giờ lại cúi đầu thua trong im lặng.
Hắn khẽ gật đầu, giọng trầm: “Anh xin lỗi. Năm đó là anh sai.”
Vừa dứt lời, Lý Nhiễm từ xa chạy đến, gương mặt đầy tức tối:
“Anh còn chưa quên cô ta à? Chu Minh Hàn, anh quên hết lời hứa rồi sao?”
Cô ta vung túi xách đập thẳng vào đầu hắn giữa quán, khiến mọi người nhìn chằm chằm.
Chu Minh Hàn xấu hổ, kéo cô ta rời đi.
Trình Duật kéo tôi vào lòng, giọng đầy ghen tuông: “Vy Vy, đừng nhìn người khác nữa, nhìn anh này.”
Tôi bật cười, ánh mắt điềm nhiên: “Em nhìn anh ta làm gì? Chỉ là người đàn ông trung niên thôi. Nếu năm ấy anh không mới mười bảy, nhà em đâu cần liên hôn với nhà họ Chu.”
Tôi nói không lớn, nhưng đủ để hắn nghe rõ từng chữ.
Phải, tôi cố ý để hắn nghe.
Năm xưa, hắn từng muốn khiến tôi mất mặt, biến tôi thành trò cười. Khi ấy, tôi đã thề — có một ngày, hắn sẽ phải trả giá.
Sau đó, nhà họ Tư cắt đứt mọi hợp tác với họ Chu. Không còn chống lưng, lại thêm người phụ nữ bên cạnh chẳng giúp gì, cơ nghiệp nhà hắn tuột dốc thảm hại.
Đến khi nghe tin hắn và Lý Nhiễm ly hôn, tôi chỉ khẽ cười.
Cô ta ra đi rất gọn gàng, thậm chí không mang theo con.
Lý Nhiễm nhận được mười triệu tiền bồi thường rồi lập tức tìm đến vòng tay một thiếu gia khác.
Cô ta vẫn như trước – ồn ào, hào nhoáng, luôn sống trong ánh đèn và lời tâng bốc.
Còn Chu Minh Hàn, từ kẻ từng đứng trên cao, nay trở thành trò cười đúng nghĩa.
Nhưng đời vốn chẳng chiều lòng ai – gã thiếu gia kia nhanh chóng chán cô ta, chưa đến hai năm đã đá đi không thương tiếc.
Lý Nhiễm bắt đầu lang thang trong giới giàu có, cố níu lại cơ hội. Nhưng nhan sắc thì chẳng thể giữ mãi, và đến trước tuổi ba mươi, cô ta vội vàng gả cho một ông già lắm tiền.
Khi ông ta qua đời, cô mới biết – di chúc đã có từ lâu, và cô chẳng được để lại dù chỉ một đồng.
Còn Chu Minh Hàn, sau chuỗi thất bại, chọn một cuộc hôn nhân miễn cưỡng chỉ để giữ chút thể diện.
Nhiều năm sau, trong một buổi tiệc, ai đó nhắc lại chuyện xưa:
“Hồi ấy họ yêu nhau say đắm lắm, tưởng là truyền kỳ. Ai ngờ chưa đầy hai năm đã chia tay.”
“Tôi còn giữ video đám cưới năm đó. Bỏ tiểu thư nhà họ Tư, cưới cô gái bình thường… rồi kết quả đấy.”
Mọi người sực nhớ ra tôi cũng đang ngồi đó. Nhưng tôi chỉ mỉm cười, như thể chuyện đó chưa từng xảy ra.
Trình Duật vòng tay qua vai, giọng nhàn nhạt: “Chỉ là thứ rác mà vợ tôi đã vứt đi thôi.”
Người bên cạnh bật cười: “Thiếu gia Trình đúng là có mắt nhìn. Vợ anh vừa xinh vừa tài, đúng là phúc mấy đời.”
“Đương nhiên rồi.” – Anh cụng ly với tôi, ánh mắt đầy yêu thương.
Giữa không khí vui vẻ, Chu Minh Hàn xuất hiện trễ. Hắn chẳng còn vẻ oai phong năm nào, ánh nhìn thoáng ngập ngừng khi chạm vào tôi.
Nhưng tôi chỉ khẽ ngẩng đầu, mỉm cười với người bên cạnh.
Giờ đây, giữa đám người quyền quý, hắn chỉ còn là cái tên mờ nhạt.
Có kẻ buông lời giễu cợt:
“Cậu Chu này, nay không dẫn bà xã đến à? À quên, ly hôn rồi nhỉ.”
“Nhớ cái hôm cưới chưa? ‘Anh chỉ yêu mình em’ – lời thề đó giờ tan như khói.”
“Ha ha, nhìn mặt cậu ta đỏ lên kìa!”
Chu Minh Hàn cố nhịn, nhưng cuối cùng giận dữ hất ghế, bỏ đi giữa tiếng cười.
Trên đường về, Trình Duật nắm chặt tay tôi, giọng nghiêm mà ấm:
“Vy Vy, anh sẽ không bao giờ như hắn.”
Tôi mỉm cười, khẽ đáp: “Em biết.”
Tối ấy, anh ôm tôi trong vòng tay, hơi thở khẽ phả bên tai:
“Vợ à, hay mình có một đứa con nhé?”
Tôi trở người, cười dịu dàng: “Ừ, được.”
– Hết –
(Hết Chương 4)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰