Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

CHÚNG TA LY HÔN, ANH QUÁ DỄ DÃI

Chương 4



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Mà là một người phụ nữ xa lạ.

Cô ta đứng trong hành lang.

Trên người toàn hàng hiệu, trang điểm tỉ mỉ, mái tóc dài buông xõa như thác đổ.

Ánh mắt mang theo sự đánh giá không hề che giấu và vẻ kiêu ngạo lộ liễu.

“Lý Vân Vãn?” Cô ta nhướng mày.

“Cô là?”

“Lâm Vi Vi.”

Cô ta mỉm cười, đưa tay ra, móng tay sơn đỏ rực rỡ.

“Mối tình đầu của Minh Vũ, cũng là vợ tương lai của anh ấy.”

Tôi nhìn bàn tay lơ lửng trong không trung, không có ý định bắt tay.

“Có chuyện gì?”

Cô ta cũng không ngượng ngùng, rút tay lại rất tự nhiên:

“Không mời tôi vào ngồi à?”

“Có vài chuyện, tôi nghĩ vẫn nên nói rõ mặt đối mặt.”

Tôi nghiêng người để cô ta vào nhà.

Cô ta đảo mắt nhìn quanh căn hộ đơn sơ của tôi.

Trong mắt hiện lên vẻ khinh thường rõ rệt.

“Minh Vũ nói cô đã dọn ra ngoài, tôi còn không tin.”

“Giờ nhìn rồi… quả thật sống chẳng ra sao.”

“Vào chuyện chính đi.” Tôi ngồi xuống ghế sofa.

Cô ta ngồi đối diện, chân bắt chéo đầy vẻ tao nhã:

“Tôi và Minh Vũ sắp quay lại với nhau.”

“Chúc mừng.”

“Tôi biết hai người mới ly hôn. Trong lòng anh ấy có thể vẫn còn chút áy náy.”

Cô ta lấy ra một tấm séc, đẩy tới trước mặt tôi.

“Đây là một triệu. Coi như bồi thường cho cô.”

“Điều kiện là sau này đừng xuất hiện trước mặt Minh Vũ nữa. Cũng đừng can thiệp vào chuyện công ty.”

Tôi nhìn hàng số trên tấm séc, khẽ cười.

“Cô Lâm, cô có biết hiện tại công ty của Tiêu Minh Vũ được định giá bao nhiêu không?”

Cô ta ngẩn người.

“Dù giá trị đã tụt quá nửa, thì vẫn phải bắt đầu từ chín con số.”

Tôi thong thả nói.

“Trong tay tôi có 30% cổ phần công ty.”

“Dù tính theo cách bảo thủ nhất, cũng đáng giá bằng từng này.” Tôi chỉ vào tấm séc.

“Một triệu này của cô là đang xúc phạm ai vậy?”

Sắc mặt cô ta biến đổi.

“Còn nữa,” tôi nói tiếp, “Không phải tôi không xuất hiện trước mặt anh ta.”

“Là anh ta giống như chó hoang mất chủ, hết lần này đến lần khác đến cầu xin tôi quay về giúp anh ta.”

“Cô Lâm, giữ chặt đàn ông của cô đi. Đừng để anh ta đến quấy rầy tôi nữa.”

Lâm Vi Vi bật dậy.

Khuôn mặt xinh đẹp hơi vặn vẹo:

“Lý Vân Vãn, cô đừng được voi đòi tiên!”

“Người Minh Vũ yêu luôn là tôi! Cô chỉ là kẻ xen vào lúc tôi không có ở đây!”

“Thật sao?” Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta.

“Vậy sao lúc anh ta khốn đốn nhất, cô lại bỏ chạy?”

“Giờ thấy anh ta hồi phục rồi, liền hí hửng quay về hưởng thành quả?”

“Cô—”

“Lâm Vi Vi,” tôi đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống cô ta.

“Tiền, tôi không thiếu. Đàn ông, tôi không cần nữa. Nhưng đừng khiêu khích tôi.”

Tôi xé nát tấm séc, ném vào thùng rác.

“Giờ thì, mời cô cút khỏi nhà tôi.”

Cô ta tức đến run cả người.

Trừng mắt nhìn tôi một cái, giẫm mạnh giày cao gót rồi dập cửa bỏ đi.

Tôi ngồi lại ghế sofa, nhưng bàn tay vẫn khẽ run lên.

Không phải vì tức giận, mà là vì buồn.

Buồn cho chính mình của ngày xưa — vì yêu mà hèn mọn đến mức cam tâm làm cái bóng của người khác.

(Hết Chương 4)


Bình luận

Loading...