CHÚNG TA LY HÔN, ANH QUÁ DỄ DÃI
Chương 1
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Ly hôn đi, em lỏng quá, anh không có cảm giác.”
Tiêu Minh Vũ đưa tôi đơn ly hôn.
Tôi gật đầu: “Được.”
Ngay lập tức ký vào bản thỏa thuận.
Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý dứt khoát đến vậy.
Hôm đó tôi liền dọn ra ngoài.
Sau này, anh ta quỳ gối trước mặt tôi, giọng khàn đặc:
“Chúng ta quay lại được không?”
Tôi nhìn dáng vẻ thê thảm của anh ta:
“Anh không phải thích chặt à?”
1
Khi Tiêu Minh Vũ đưa đơn ly hôn, tôi đang vắt óc tìm kiếm sợi dây cứu mạng cuối cùng cho công ty đang trên bờ phá sản của anh ta.
“Ly hôn đi.”
Anh ta đứng trước cửa sổ sát đất.
Bóng lưng ngược sáng vẫn cao lớn như xưa, nhưng giọng nói lại lạnh đến thấu xương.
“Em lỏng quá, anh chẳng có cảm giác.”
Ngón tay cầm điện thoại của tôi khẽ siết lại.
Đầu dây bên kia, khách hàng vẫn đang hỏi:“Giám đốc Lý? Cô còn nghe không?”“Xin chờ một chút.”
Tôi nhẹ giọng đáp, rồi bấm tắt tiếng.Ngẩng đầu nhìn anh ta.
Nhìn người đàn ông mà tôi đã hạ mình, dốc toàn bộ nhân mạch để nâng đỡ.
“Được thôi.” Tôi nói.Tôi thậm chí không buồn liếc qua tờ giấy kia.
Bước thẳng đến bàn, ký tên.
Tiếng bút lướt trên mặt giấy vang lên rõ ràng trong phòng khách tĩnh lặng.
Anh ta rõ ràng không ngờ tôi lại đồng ý nhẹ nhàng như thế.
Khi quay người lại, trên mặt anh thoáng hiện vẻ sững sờ.
“Em…”
“Hồ sơ khách hàng lát nữa em sẽ gửi vào email anh.”
Tôi ngắt lời, giọng bình thản đến mức chính tôi cũng thấy bất ngờ.
“Bên Tổng giám đốc Lưu cơ bản đã chốt, ngày mai họ sẽ đến công ty ký hợp đồng.”
“Mấy bên khác, thông tin liên hệ đều ở trong máy tính em. Mật khẩu là ngày sinh anh.”
Tôi đi về phía phòng ngủ, bắt đầu thu dọn hành lý.
“Lý Vân Vãn!”
Anh ta đứng ở cửa phòng ngủ, giọng đầy kiềm nén.
“Em không có gì muốn nói à?”
Tôi ngừng gập quần áo, nghĩ một lát:
“Áo sơ mi trong máy giặt chưa phơi, nhớ lấy ra.”
“Dạ dày anh không tốt, tầng ba trong tủ lạnh có cháo dưỡng vị, nhớ hâm nóng rồi hãy ăn.”
“Anh không hỏi cái đó!”
Anh ta gắt lên.
Tôi kéo khóa vali.
Bánh xe lăn trên sàn gỗ.
Tới cửa, tôi mang giày, đứng thẳng nhìn anh ta.
“Tiêu Minh Vũ,” tôi nói, “Chúc anh toại nguyện.”
Cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi nghe tiếng ly thủy tinh vỡ vang lên trong nhà.
Thang máy đi xuống.
Tôi ấn ngực.
Kỳ lạ thật, không thấy đau.
Có lẽ, từ lúc phát hiện bức ảnh kia trong ví anh ta, từ lúc nghe anh ta trong cơn say lẩm bẩm gọi tên người ấy, tim tôi đã lạnh đi từng chút một.
Anh ta nói tôi “lỏng”.
Lý do khốn nạn, đến bịa cũng lười bịa.
2
Trở về căn hộ tôi đã mua trước khi kết hôn.
Việc đầu tiên tôi làm là chặn toàn bộ liên lạc với Tiêu Minh Vũ.
Sau đó, tôi gọi cho luật sư để xác nhận các điều khoản phân chia tài sản trong thỏa thuận ly hôn.
“Cô Lý, cô thật sự không muốn tranh giành thêm sao? Theo điều tra của chúng tôi, hơn 70% nguồn khách hàng chất lượng của công ty Tiêu tổng là do cô…”
“Không cần.”
Tôi cắt ngang.
“Làm theo hợp đồng. Cái gì là của tôi, tôi sẽ lấy.”
“Không phải của tôi, một xu cũng không lấy thêm.”
Tắt máy, tôi dựng giá vẽ phủ bụi đã lâu.
Màu vẽ đã khô cứng.
Giống như tình cảm của tôi với Tiêu Minh Vũ.
(Hết Chương 1)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰