Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.

Chồng Tôi Nói Anh Ấy Không Thể Sinh Con

Chương 10



Facebook Group
🌟 Tham gia nhóm Facebook!

🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄

Sau tai nạn năm ấy, tôi từng phản đối kịch liệt chuyện mẹ sắp xếp cho mình những buổi xem mắt liên tiếp — như thể chỉ cần cưới được ai đó là mọi vấn đề sẽ tan biến.

Nhưng về sau, tôi lại thấy… biết ơn bà.

Mẹ tôi quen rộng, liên tục gửi cho tôi danh sách cùng ảnh của những cô gái “điều kiện tốt, thích hợp làm vợ”.

Tôi chẳng buồn xem.

Trong đầu tôi, chuyện xem mắt vốn chỉ là bước đệm của hôn nhân — mà hôn nhân, suy cho cùng, là để duy trì huyết mạch.

Một người đàn ông như tôi, mất đi khả năng sinh sản, lấy tư cách gì để bàn đến kết hôn?

Cho đến ngày mẹ nói:
“Chính vì con như vậy mà mấy cô gái trẻ lại càng thích. Không ai muốn bị ép sinh con cả.”

Tôi im lặng. Không biết nên khóc hay nên cười.

Rồi bà gửi cho tôi một tấm ảnh — ảnh của Giang Du.

Một bức chụp đơn giản, ánh sáng mờ, mặt mộc, có lẽ là mẹ cô ấy lén giữ lại.

Tôi vốn chẳng tin chuyện “nhất kiến chung tình” qua ảnh.
Nhưng nhìn tấm hình ấy, tôi lại đồng ý đi gặp.

Và kể từ lần đầu gặp Giang Du… tôi biết mình tiêu đời thật rồi.

Một người như tôi, ngoài khiếm khuyết ấy ra thì còn gì để giữ cô ấy lại bên mình?

Tiền bạc? Cô ấy có sự nghiệp, có nhà, có xe, thậm chí còn giỏi hơn tôi.

Cuối cùng, tôi chỉ còn biết dùng chính cơ thể này để khiến cô ấy không rời đi.

Khi còn trẻ, tôi có thể khiến cô ấy say mê.
Nhưng nếu một ngày tôi già đi, khi cô ấy muốn có con, tôi biết phải làm sao?

Cô ấy khỏe mạnh, còn tôi thì… chỉ có thể đặt cược vào “phép màu”.

Tôi từng đọc hàng chục bài viết về nguy cơ của việc thụ tinh nhân tạo.
Tôi không nỡ để Giang Du chịu tổn thương, không nỡ để cô ấy đau.

Tôi sợ mất cô ấy đến phát điên, nên chỉ biết dốc hết sức — giữ cô ấy bằng tất cả cách mà tôi có thể.

Cho đến khi Giang Du nhìn tôi, khẽ nói:
“Em yêu anh — là yêu con người anh, chứ không phải vì anh có hay không có khả năng sinh con.”

Khoảnh khắc ấy, tôi mới thấy mình thật sự được giải thoát.

Nếu một ngày nào đó, cô ấy muốn rời đi, tôi sẽ không giữ nữa.

Nhưng rồi… một phép màu xảy ra thật.
Vợ tôi mang thai — và sinh cho tôi một cô con gái đáng yêu vô ngần.

Tôi cho rằng, đó là món quà ông trời bù đắp cho tôi.

Còn cô ấy lại cười, bảo:
“Là vì anh chăm chỉ đấy.”

Khi nói câu đó, cô ấy đang vuốt nhẹ mặt tôi, bụng tròn căng, nụ cười dịu dàng mà rực rỡ hơn bất cứ ánh sáng nào.

Thế là tôi cúi đầu, tiếp tục “chăm chỉ”… theo đúng cách mà cô ấy yêu cầu.

(Hoàn)

(Hết Chương 10)


Bình luận

Loading...