Chia tay vui vẻ, đừng quay lại
Chương 5
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Sáng hôm sau, dưới khu nhà tôi, Thẩm Dịch xuất hiện. Khuôn mặt anh ta mệt mỏi, tay cầm một chiếc ô.
Vừa thấy tôi bước ra, anh ta lập tức chạy tới chặn đường.
Anh nghiêng chiếc ô về phía tôi, che mưa cho tôi, mặc kệ quần áo mình ướt sũng.
Giọng trầm thấp, mang theo khẩn thiết:
“Giang Huyền, xin lỗi em… Hôm đó là Thẩm Vũ buột miệng nói linh tinh.
Vừa xuống tàu, anh đã chạy đi xem camera, mới biết chính họ đã mắng em trước.”
Tôi lùi lại, tự mở ô che mình, giữ khoảng cách:
“Chuyện cũ không cần nhắc lại nữa.”
Ánh mắt Thẩm Dịch thoáng hoảng loạn, bàn tay run rẩy giữ ô, để mặc mưa hắt ướt cả người.
“Giang Huyền, là anh sai. Anh không nên đến Nam Thành. Nhưng anh thề với em, những gì trên mạng đều là bịa đặt. Anh chưa từng ở chung với Thẩm Vũ…”
Tôi bật cười, lạnh giọng ngắt lời:
“Chỉ là cô ta bệnh, anh chăm sóc vài ngày, rồi ‘vô tình’ ở lại? Đúng không?”
Sắc mặt Thẩm Dịch tái nhợt:
“Em nghe ai nói vậy?”
“Tôi chẳng cần ai nói. Story Thẩm Vũ đăng, rõ ràng chỉ để mình tôi xem.
Anh ru cô ta ngủ, nấu cháo, kể chuyện, rồi còn đỡ cô ta khi té ngã trong phòng tắm…”
Tôi nhếch môi:
“Đó chắc là ‘đặc quyền’ chỉ tôi mới được chứng kiến.”
Gương mặt Thẩm Dịch càng lúc càng vỡ vụn. Anh ta mím môi bật máu, giọng khàn đặc:
“Anh không hề chạm vào cô ấy…”
Thấy tôi im lặng, anh ta lặp lại như kẻ mất hồn:
“Giang Huyền, anh thật sự không hề.”
Tôi lắc đầu:
“Quan trọng ư, Thẩm Dịch? Anh tới Nam Thành làm gì, trong lòng anh rõ nhất. Khi anh còn mơ mộng ‘một người Bắc một người Nam’, đã nghĩ đến hôm nay chưa?”
Lời tôi rơi xuống như nhát dao, khiến anh ta khựng lại.
Một thoáng sau, anh ta bật cười:
“Thì ra hôm sinh nhật em đã nghe được? Rồi cố tình ở cạnh Cố Hữu Hồ để chọc tức anh? Em vốn đâu có thích cậu ta!”
Nói xong, anh ta còn như thở phào, vứt ô, lao đến ôm chặt lấy tôi, chôn mặt vào vai:
“Giang Huyền, lỗi của anh, tất cả là do anh. Anh sai khi nói những lời đó, sai khi đến Nam Thành. Nhưng anh thề, anh chưa từng làm gì với Thẩm Vũ! Nếu em không thích, từ nay anh sẽ cắt đứt với cô ta. Anh đã gửi hồ sơ vào công ty em, chúng ta có thể bắt đầu lại.”
Tôi lạnh lùng:
“Thẩm Dịch, buông tay.”
Anh ta chần chừ rồi thả ra. Tôi giơ tay, tát thẳng.
“Bốp!” — âm thanh vang dội, gương mặt anh ta lệch hẳn sang một bên.
“Từng đó chuyện, vừa muốn cái này, vừa giữ cái kia… thật khiến tôi ghê tởm.”
“Anh bảo tôi dùng Cố Hữu Hồ để tức anh? Anh nghĩ quá rồi. Tôi chưa từng đặt anh và cậu ấy lên bàn cân. Vì anh không xứng.”
Trong đôi mắt vỡ vụn của Thẩm Dịch, tôi nhìn thấy sự hoảng loạn và tuyệt vọng.
“Tôi chẳng quan tâm anh và Thẩm Vũ sau này thế nào. Chúng ta đã chấm dứt. Làm ơn đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.”
Nói xong, tôi cởi chiếc áo khoác vừa bị anh ta chạm vào, ném thẳng vào thùng rác.
Tối hôm đó, từ cửa sổ nhìn xuống, Thẩm Dịch vẫn đứng bất động dưới mưa, ngẩng đầu nhìn lên, mặc kệ mưa tạt ướt đẫm.
Anh ta sau đó tìm mọi cách nộp hồ sơ vào công ty tôi. Khi nhân sự hỏi ý kiến, tôi thẳng thắn từ chối.
Thẩm Vũ nghe tin nổi điên, tới cổng công ty gây rối, gào thét:
“Giang Huyền, cô lấy tư cách gì gọi tôi là tiểu tam? Anh Dịch và tôi là thanh mai trúc mã. Anh ấy yêu tôi, không yêu cô! Cô chỉ là kẻ mới mẻ! Anh ấy đến Nam Thành là vì tôi!”
Khuôn mặt cô ta méo mó, chẳng còn dáng vẻ dịu dàng trước kia.
Tôi chỉ bình thản đáp:
“Cô xứng, chúc hai người khóa chặt nhau cả đời, đừng phá hoại người khác nữa.”
Thẩm Vũ điên cuồng thuê thủy quân “tẩy trắng”, biến tôi thành kẻ chen ngang.
Tôi lập tức tung bằng chứng: ghi âm Thẩm Dịch nói về “một Bắc một Nam”, cùng loạt story riêng tư mà Thẩm Vũ cố tình cho tôi thấy.
Sự thật sáng tỏ: một gã lăng nhăng và một cô gái biết rõ mình là người thứ ba mà vẫn lao vào.
Tin tức lan nhanh, gia đình Thẩm Dịch cũng hay chuyện.
Bác ruột vốn đã không ưa anh ta, lần này lấy cớ loại bỏ hẳn, công khai tuyên bố Thẩm Dịch chỉ là cháu họ, vĩnh viễn không được dính dáng công việc trong gia tộc.
Thẩm Vũ biến mất sau khi nghỉ việc, còn Thẩm Dịch bị đưa đi nơi khác “ở ẩn”.
Một tuần sau, khi tôi chuẩn bị lên trụ sở chính nhận nhiệm vụ mới, Cố Hữu Hồ hẹn tôi ăn tối.
Cậu cười, nâng ly:
“Chúc mừng cậu thăng chức. Và… chúc mừng chia tay vui vẻ.”
Ngày tiễn tôi ra sân bay, trời se lạnh.
Cậu chuẩn bị sẵn mũ và khăn choàng:
“Ninh Thành gió buốt lắm. Qua đó nhớ giữ ấm.”
Cậu ngập ngừng, rồi khẽ nói:
“Chờ tớ sắp xếp xong, tớ sẽ sang đó.”
Tôi bật cười:
“Công ty cậu lớn thật, Ninh Thành cũng có chi nhánh à? Đúng là trùng hợp.”
Ánh mắt cậu sáng lên:
“Ừ, trùng hợp quá.”
Cậu khoác khăn cho tôi, dịu dàng xoa đầu:
“Giang Huyền, đến lúc đó, nhớ mời tớ một bữa.”
Tôi gật đầu:
“Được.”
“Vậy thì… hẹn gặp ở Ninh Thành. Nhớ chờ tớ.”
(Hết Chương 5)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰