Cháu trai vô tình phát hiện ra bí mật giả c h e c của chồng tôi
Chương 8
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
“Tôi sẽ nuôi nó.”
Sau khi tiễn cán bộ rời đi, tôi ngồi lặng trên ghế sofa.
Khả Khả đứng cạnh, hai bàn tay nhỏ khép chặt, ánh mắt thấp thỏm như sợ một cơn giông bất chợt ập tới.
Ngày hôm sau, tôi đưa con bé đến trường tiểu học gần nhà để làm thủ tục nhập học.
Nó ngoan đến lạ — không còn vẻ bướng bỉnh, chỉ còn lại sự dè dặt, ngoan ngoãn đến xót lòng.
Một buổi chiều tan học, Khả Khả chạy về, tay giơ cao một bức tranh đầy màu sắc:
“Bà ơi, cô giáo bảo con vẽ đẹp nhất lớp!”
Tôi đón lấy tờ giấy, trong tranh là hai người — một bà lão tóc bạc và một đứa trẻ đang ngồi bên bàn ăn, trước mặt là hai bát mì nóng hổi.
Ở góc tranh, con bé nắn nót viết:
“Cuộc sống hạnh phúc của cháu và bà.”
Rồi nó ngẩng lên, ánh mắt nghiêm túc hơn tuổi:
“Bà ơi, sau này con cũng muốn mạnh mẽ như bà.”
Cổ họng tôi nghẹn lại, trong lồng ngực bỗng dâng lên thứ cảm xúc vừa ấm vừa nhói.
Cuối tuần, tôi dắt Khả Khả đến trại giam thăm bố nó.
Chu Dương gầy sọp, đôi mắt trũng sâu như thể bao nhiêu năm tuổi trẻ đã bị hút cạn.
Khi nhìn thấy con gái, ánh mắt hắn sáng lên một thoáng, rồi lại vụt tắt, giọng khàn đi:
“Mẹ… con xin lỗi…”
Tôi nhìn hắn, giọng bình thản nhưng kiên quyết:
“Chuyện cũ đã qua. Hôm nay tôi đến chỉ để nói — tôi sẽ nuôi Khả Khả khôn lớn.”
Hắn cúi đầu, nước mắt rơi xuống mu bàn tay run rẩy:
“Cảm ơn mẹ… cảm ơn mẹ nhiều lắm…”
Tôi gật nhẹ:
“Cải tạo cho tốt. Ra tù rồi làm lại từ đầu.”
Khi ra khỏi trại, nắng chiều rơi lên vai, vàng dịu như phủ lên một lớp bình yên hiếm hoi.
Khả Khả nắm chặt tay tôi, giọng nhỏ nhẹ:
“Bà ơi… bố con có thể trở thành người tốt không?”
Tôi khẽ xoa đầu nó:
“Ai cũng từng mắc sai lầm, quan trọng là có dám sửa hay không.”
Rồi tôi mỉm cười:
“Đi nào, bà dẫn con đi mua cặp mới.”
Con bé lắc đầu:
“Không cần đâu bà, cặp cũ của con vẫn dùng tốt lắm.”
Tôi nhìn nó, lòng chợt ấm áp đến lạ.
Đứa trẻ từng nổi loạn, từng hung hăng đập phá, giờ lại dịu dàng như gió chiều.
Tôi chợt thấy, có lẽ chính tình thương đã thay đổi nó – thứ mà đòn roi hay hận thù không bao giờ làm được.
Chiều xuống, bóng hai bà cháu đổ dài trên con đường nhỏ.
Từng bước chân nhẹ, lẫn vào ánh hoàng hôn như tan ra trong màu cam phai của trời cuối ngày.
Tôi hiểu – tha thứ không có nghĩa là quên,
và buông bỏ cũng chẳng phải phủ nhận vết thương cũ.
Chỉ là, con người sống một đời, nếu cứ ôm mãi hận thù,
thì đến lúc nhắm mắt cũng chẳng còn gì ngoài mệt mỏi.
Có lẽ, điều quý giá nhất mà cuộc đời ban tặng,
không phải cảm giác thắng cuộc,
mà là dũng khí để bắt đầu lại – từ đống tro tàn.
Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰