200 Lần Chuyển Khoản Cho Kẻ Thứ Ba
Chương 9
🌟 Tham gia nhóm Facebook!
🤝 Cập nhật thông tin mới, chia sẻ mỗi ngày và kết nối cộng đồng!
🎉 Nhấn để tham gia ngay 😄
Tôi bật cười: “Hà Kiến Quốc, anh đang đùa tôi à?”
“Lâm Vũ, cô ấy thật sự rất khó khăn…”
“Khó khăn?” Tôi cắt lời. “Thế tôi thì dễ dàng chắc?”
“Anh không có ý đó…”
“Lúc anh chuyển 67 vạn cho cô ta, anh có nghĩ đến tôi khó không?” Tôi gằn giọng. “Lúc anh hứa mua nhà cho cô ta, anh có nhớ ai là người đã trả 50 vạn tiền đặt cọc không?”
“Anh…”
“Bây giờ anh gọi điện cầu xin giúp cô ta?” Tôi cười khẩy. “Hà Kiến Quốc, anh khiến tôi buồn nôn thật đấy.”
“Lâm Vũ…”
“Đừng gọi nữa.” Tôi cúp máy, lập tức chặn số.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại, hít một hơi thật sâu.
Người đàn ông này — với tôi, đã hoàn toàn không còn liên quan.
Mãi mãi không liên quan.
10.
Nửa năm sau, tôi được thăng chức ở công ty.
Lên làm trưởng bộ phận, lương tháng 15.000.
Tiểu Trương mời tôi đi ăn, vừa cụng ly vừa nói: “Lâm Vũ, cậu giỏi thật đấy, mới ly hôn có nửa năm đã thăng chức rồi.”
“Cảm ơn.” Tôi nâng ly. “Cạn ly vì chính mình.”
“Cạn vì cậu!”
Uống xong, Tiểu Trương bỗng nói: “À đúng rồi, nghe nói Hà Kiến Quốc và Trương Đình chia tay rồi.”
Tôi khựng lại: “Chia tay rồi?”
“Ừ. Sau khi Trương Đình trả hết tiền, phát hiện Hà Kiến Quốc chẳng còn gì trong tay, nên đá luôn.”
Tôi bật cười: “Cũng trong dự đoán thôi.”
“Giờ Hà Kiến Quốc thảm lắm, thuê trọ ở khu ổ chuột, làm công nhật.”
“Ồ.”
“Cậu không thấy… chút gì đó à?”
“Không.” Tôi cắt ngang. “Hoàn toàn không.”
Tiểu Trương nhìn tôi, cười: “Tớ biết thể nào cậu cũng nói vậy.”
Về đến nhà, tôi nằm trên giường, nghĩ đến lời Tiểu Trương.
Hà Kiến Quốc giờ đang sống trong khu ổ chuột, làm công nhật.
Tôi nên thấy thương hại sao?
Nghĩ một lúc.
Không nên.
Anh ta ngoại tình, dối trá, phản bội — tất cả là lựa chọn của anh ta.
Đáng đời.
Điện thoại reo, là một tin nhắn.
Số lạ: “Lâm Vũ, là anh, Hà Kiến Quốc, có thể gặp nhau một lúc không?”
Tôi nhìn tin nhắn, không trả lời.
Tin nữa lại đến: “Anh muốn gặp con trai.”
Tôi nhắn lại hai chữ: “Không được.”
Anh ta lại nhắn: “Chỉ một lần thôi, xin em đấy…”
Tôi không trả lời, chặn số.
Tôi không nợ gì anh ta cả.
Một chút cũng không.
11.
Một năm sau.
Tôi ngồi trong văn phòng mới, chức vụ trưởng phòng, lương tháng 18.000.
Ngoài cửa sổ là khung cảnh dòng sông, ánh nắng tràn vào rất ấm.
Điện thoại đổ chuông — số lạ.
Tôi nhìn một cái, không bắt máy.
Điện thoại lại reo lần nữa.
Vẫn là số đó.
Tôi do dự vài giây, vẫn không bắt, đặt điện thoại xuống.
Tôi bước đến bên cửa sổ, nhìn ra sông.
Sóng nước lấp lánh, vài chiếc du thuyền lướt nhẹ.
Tôi nhớ lại một năm trước, cũng là tiết trời như vậy, tôi đứng ngoài tòa án, cầm bản án, nhìn Hà Kiến Quốc ký tên.
Hôm đó, tôi mặc vest đen, trang điểm nhẹ, tóc búi cao gọn gàng.
Người phụ nữ trong gương — lạnh lùng, lý trí, không hề yếu đuối.
Bây giờ cũng vậy.
“Mẹ ơi!”
Con trai chạy vào, ôm lấy chân tôi.
Tôi ngồi xuống, bế bé lên: “Sao thế con?”
“Con nhớ mẹ!”
Tôi cười, hôn lên trán bé: “Mẹ cũng nhớ con.”
Thằng bé giờ ba tuổi, nói được nhiều, biết hát, biết nhảy.
Tôi hỏi: “Con vui không?”
“Vui ơi là vui!” Bé cười, mắt cong cong như vầng trăng.
Tôi đứng lên, bế bé ra cửa sổ.
“Nhìn kìa, đó là sông.”
“Sông!” Bé chỉ tay reo lên.
“Đúng rồi, sông.”
Tôi nhìn ra ngoài, chợt nhớ lại năm trước Tiểu Trương hỏi tôi: “Cậu có hối hận không?”
Tôi trả lời: “Không.”
Bây giờ cũng vậy.
Không hối hận.
Hôn nhân không phải toàn bộ cuộc đời.
Tình yêu cũng không.
Tôi còn có công việc, có con trai, và có chính bản thân mình.
Thế là đủ rồi.
Điện thoại lại rung.
Vẫn là số đó.
Tôi nhìn lướt qua, rồi tắt nguồn.
Kệ là ai đi nữa.
Không liên quan gì đến tôi nữa.
Khi rời văn phòng, tôi nhìn tấm khung ảnh trên bàn làm việc.
Trong ảnh là tôi và con trai đang chơi ở công viên, cả hai đều cười rất tươi.
Nắng đẹp, khung cảnh cũng đẹp.
Đó mới là cuộc sống.
Ra khỏi toà nhà, tôi nắm tay con trai, bước tiếp về phía trước.
Trên đường, gặp một người quen — đồng nghiệp cũ của Hà Kiến Quốc.
Anh ta sững lại khi thấy tôi: “Lâm Vũ?”
“Chào anh.” Tôi gật đầu.
“Cậu bây giờ…?”
“Tốt lắm.” Tôi cười. “Còn anh?”
“Tôi cũng ổn.” Anh ta ngập ngừng. “À… cậu biết chuyện của Hà Kiến Quốc…”
“Tôi biết.” Tôi ngắt lời. “Nhưng chẳng liên quan gì đến tôi.”
Anh ta sững người, gật đầu: “Phải rồi…”
Tôi nắm tay con, bước tiếp.
Phía sau vang lên tiếng anh ta: “Lâm Vũ, cậu giỏi thật đấy.”
Tôi không quay đầu lại, chỉ khẽ cười.
Cảm ơn.
Tôi cũng thấy mình giỏi thật.
(Hoàn)
(Hết Chương 9)Bấm vào trang bên dưới tiếp theo chọn vào nút theo dõi nhận truyện mới nhất
cảm ơn mọi người nhìu ạ 🫰🫰🫰 🥰🥰🥰